Diễn tập tiếp tục tiến hành, rất nhanh, liền đến lượt Thẩm Tâm Di lên sân khấu hát.
Lần này, cô cũng đặc biệt cố gắng hát, bài hátnày, cô cũng đã luyện tập rất vất vả, sau khi hát xong, không ít họcviên đều vỗ tay.
Xoay người xuống sân khấu, Thẩm Tâm Di lại khôi phục phong thái cao ngạo như khổng tước thường ngày.
Lạc Tiểu Thiến lên sân khấu, chào khán giả, sau đó ngồi vào trước đàndương cầm, bắt đầu biểu diễn, vẫn là bài.
Chẳng qua, lúc này, là diễn tập chính thức, ban nhạc cũng đã vào vị trí.
Cả bài hát từ đoạn đầu linh hoạt kỳ ảo đến lúc sau ban nhạc tham giavào, mạnh mẽ chuyển giọng, dù cho trong bầu không khí ở đây, thanh âmcủa Lạc Tiểu Thiến như cũ vẫn rất nổi bật.
Giọng hát của cô giống như vầng trăng tròn trên bầu trời kia, dù là bóng đêm đen đặc cũng không ngăn được nó tỏa sáng.
Đừng nói đến người khác, chính Thẩm Tâm Di cũng bất giác nổi da gà.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, giống như đâm vào tai Thẩm Tâm Di đau nhói.
Hứa Hạ ngồi trên ghế, nhiệt liệt vỗ tay, “Thế nào, đã phục chưa?”
”Hừ!” Thẩm Tâm Di hừ nhẹ ra tiếng, “Chưa biết ai hơn ai, còn phải đợi xem thi đấu chính thức!”
Hứa Hạ đứng lên, cười lạnh, “Tôi chờ đến lúc đó xem cô khóc!”
”Tâm Di, người kia hôm nay biểu diễn thật sự quá tốt, xem ra, tối ngàymai cô phải cố gắng lên mới được!” Kẻ tay sai ngồi cạnh Thẩm Tâm Di nhẹgiọng nhắc nhở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277999/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.