Bởi vì chỉ điều chỉnh một mình Lạc Tiểu Thiến, tổng thể trình tự cũngkhông có thay đổi lớn, toàn bộ công tác chuẩn bị đều hoàn thành rấtthuận lợi, sau đó bắt đầu diễn tập.
Sau khi một tổ nhạc cụ dân gian diễn tấu xong, Lạc Tiểu Thiến và Thẩm Tâm Di cùng ba người khác đi lên sân khấu.
”Cố lên, mày làm được!”
Đứng ở vị trí của mình bên cạnh Thẩm Tâm Di, Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhànghít vào một hơi, trong lòng tự động viên tinh thần chính mình.
Tiếng nhạc vang lên, cô nâng tay, nhấc chân, sau đó bắt đầu nhảy.
Tiến, lùi, nghiêng, nhảy...
Mỗi một động tác, cô đều cố gắng làm tốt hết mức có thể.
Giống như Lãnh Tử Mặc đã nói, tưởng tượng chính mình ngày sau biểu diễn, tưởng tượng có vô số người vì mình vỗ tay hò hét, tuy rằng dưới sânkhấu không có lấy một bóng người, cô lại coi như mình đang thật sự biểudiễn.
Cuối cùng, xoay một vòng tuyệt đẹp, cô linh hoạt trình bày, cả bài nhảy, cô đều không sai một nhịp, hơn nữa động tác quyết đoán, bài bản có lớpcó tầng.
”Rất tốt!”
Dưới sân khấu, Đồng Á cười vỗ tay.
Vừa rồi cô dẫn theo trợ lý đi chuẩn bị trang phục biểu diễn, mới đếnchưa lâu, nhưng mà bài nhảy này cô cũng xem hết từ đầu tới cuối, cho dùlà dưới cái nhìn của cô, biểu hiện lúc này của Lạc Tiểu Thiến có thể cho trên 90 điểm.
”Lạc Tiểu Thiến, tôi thích cô!”
Hứa Hạ cũng huýt sáo theo, không ít học viên đều vỗ tay cổ vũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277998/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.