Đuổi việc Lâm Lạc Thi, không phải vì Lạc Tiểu Thiến, nhưng mà, anh cũng là vì cô nên mới đến.
Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng lấy điện thoại cất vào túi quần, trên khuônmặt nhỏ nhắn đầy vẻ vui tươi, “Vậy cảm ơn anh đã đem đi động đến choem!”
Dù cho anh làm vì lý do gì, ít nhất Lâm sư tử đi rồi, cô liền bớt phảinhìn sắc mặt một người, lúc diễn tập sẽ đỡ bị cản trở hơn.
Nhìn khuôn mặt tươi tắn của cô, vẻ mặt Lãnh Tử Mặc cũng thả lỏng, “Đichuẩn bị cho thật tốt đi, khi thi đấu, anh cũng sẽ không bật đèn xanhcho em!”
”Em không cần anh bật đèn xanh, chỉ cần anh đừng bật đèn đỏ cản trở emlà được!” Lạc Tiểu Thiến thè lưỡi làm mặt xấu với anh, xoay người đi trở về phòng tập.
Lãnh Tử Mặc cất bước định đi, cửa bên cạnh lại đột nhiên bị người đẩy ra từ phía trong, Lạc Tiểu Thiến ngay lập tức thò đầu ra.
”Thế nào?” Anh nghi ngờ nhíu mày, “Còn việc gì à?”
”Không có việc gì, là em muốn nói cho anh biết, lúc anh cười lên nhất là dưới ánh mặt trời, đặc biệt đẹp mắt, buổi tối gặp lại!” Vẫy vẫy tay với anh, cô xoay người biến mất sau cửa.
Anh có cười sao?
Lãnh Tử Mặc giơ tay lên sờ sờ mặt mình, nghiêng mắt nhìn về tấm gương soi dùng để hóa trang treo cạnh cửa.
Ánh mặt trời?
Việc này, chưa ai từng nói qua với anh!
”Lãnh tổng?” Ngải Lâm đang cầm tài liệu, cùng với hai trợ lý đi tới,nhìn thấy Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277996/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.