Lãnh Tử Mặc nhanh chân đi xuống thang lầu, nhưng Lạc Tiểu Thiến ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.
”Tôi còn chưa ăn xong.”
”Tôi đợi cô ở trên lầu!” Anhcũng không dừng, trực tiếp đi lên.
Lạc Tiểu Thiến cúi mặt, uống canh từng ngụm.
Uống cho đến khi trong bát không dư một giọt nào, còn kì kèo mè nheo rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, ném rác rưởi... cuối cùng không còn lý do để ởlại, cô mới kéo chịu đi lên.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ, kết quả không thấy anh ở đây.
Trên Sân thượng cũng không có, chẳng lẽ, đang tắm, sao lại không có tiếng gì?
Lạc Tiểu Thiến nhẹ chân nhẹtay bộ dáng như một tên trôm rồi đưa tai tiến gần cửa phòng tắm, úp lỗ tai trên cửa, nghiêng tai lắng nghe.
Đột nhiên giọng nói Lãnh Tử Mặc ở phía sau vang lên.
”Cô đang nghe cái gì vậy?”
”Á... Không, không có gì!” Lạc Tiểu Thiến đứng thẳng lên, “Tôimuốn đi nhà vệ sinh, lại sợ bên trong có người, cho nên...”
Lãnh Tử Mặc lạnh nhạt liếc cô một cái, “ tai cô đang đỏ kìa!”
Chẳng kẽ cô không biết sao, căn bản cô không nói dối được, mỗi lần nói dối, ánh mắt sẽ né tránh, vành taisẽ đỏ lên.
Anh chỉ cần nhìn lỗ tai cô, liền biết, cô nói thật hay giả.
”A?”
Lạc Tiểu Thiến nâng tay sờ sờ vành tai, quả nhiên, có chút nóng lên.
”Tới đây đi, cô lãnh phí rất nhiều thời gian rồi!” Lãnh Tử Mặc xoay người, đi về phía phòng luyện tập.
Phòng luyện tập?
Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277973/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.