“Vậy... anh có muốn uống cà phê không...” Lạc Tiểu Thiến thầm nghĩ muốncắn lưỡi mình một cái, uống coffee làm cái gì, càng uống càng có tinhthần, cô càng không muốn đi ngủ, “Không đúng không đúng, là uống sữa... Bằng không, nước trái cây đi?...”
Mặt Lãnh Tử Mặc hơi thả lỏng, nhìn người con gái ăn nói lộn xộn này, hồi hộp đến nỗi toàn bộ thân thể cứng như tượng gỗ.
”Cô rất hồi hộp?”
”Có chút!” Cô cúi mặt, nhỏ giọng nói.
Nói thừa, không khẩn trương mới là lạ đó, đổi lại nếu là anh ta mặc mộtchiếc váy ngủ mỏng tanh và đang nằm trong lồng ngực của một người đànông thử xem.
Thôi, anh ta chẳng có dây thần kinh xấu hổ nên chả thể nào hiểu được đâu.
Lạc Tiểu Thiến ơi là Lạc Tiểu Thiến, sao mày có thể rảnh rỗi đến mứcngồi đánh đàn dương cầm, đã thế còn không mặc nội y, nếu như bọc kínmình lại rồi đi ngủ có phải hay hơn không.
Trong lòng thầm mắng chính mình, Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
”Ngày mai tôi phải bay sang Paris, sau đó đến London, bảy ngày sau mới trở về được!”
Cái này không phải nói là cô chẳng cần đối mặt với anh trong bảy ngày.
Trời ơi! Hạnh phúc quá!
Đáng chết, vì cái gì mà anh ta không mua vé bay vào ban đêm nhỉ.
Trong đầu Lạc Tiểu Thiến lóe lên một tia sáng, ngửa mặt lên, cô giả vờquan tâm, “Vậy anh nghỉ sớm, nếu sángmai dậy muộn nhỡ chuyến bay, nhầm,không được, không được, anh phải đi ngủ, tôi đây... giúp anh chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277951/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.