Tên kia còn lâu mới về, cô đàn một tý, chắc anh ta không biết đâu
Rốt cục, không chống được sự dụ hoặc, Lạc Tiểu Thiến nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng.
Lật lên nắp che cầm, ngón tay Lạc Tiểu Thiến chậm rãi xẹt qua phím đàn.
Bốn tuổi học cầm, ròng rã học mười năm, hiển nhiêncô rất yêu thích đàn dương cầm.
Lôi ghế đàn ra, ngồi lên, cô nhẹ nhàng ấn phím đàn xuống, đàn dương cầm lập tức phát ra âm điệu dễ nghe.
Những ngón tay cô chơi trên các phím đàn, các nốt nhạc liên tiếp nhưnước truyền ra khỏi phòng piano, phòng dương cầm là phòng cách âm, chonên cô cũng không cần lo lắng sẽ bị làm phiền.
Hơi giương môi, Lạc Tiểu Thiến điều chỉnh thân thể ngồi cho tốt, hai tay đều để trên phím đàn, sau đó rất tự nhiên chơi.
...
...
Lãnh Tử Mặc đẩy cửa phòng ra, thuận tay treo áo khoác và mũ trên kệ, đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đèn tối, rèm che chưa kéo.
Trên giường hai người, chăn mềm chỉnh tề không có dấu hiệu đã được người chạm qua.
Cô bé này, dám thả chim bồ câu cho anh?!
Không thấy lạ, vừa rồi lúccônhận điện thoại của anh lại vui vẻ như vậy.
Vẻ mặt Lãnh Tử Hàn trở lên lạnh lẽo.
Ra khỏi phòng, chú ý tới ba lô để trước cửa phòng luyện tập, anh giật mình
Khuôn mặt tức giận cũng giảm đi chút ít.
Cô đã đến!
Không phải lại đi luyện tập đấy chứ?
Lãnh Tử Mặc đẩy cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277950/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.