Tắt vòi nước lạnh, Lãnh Tử Mặc tiện tay đem khăn tắm để trên người cô.
“Hiện tại, cô có thể cút!”
“Cút ngay!”
Lạc Tiểu Thiến chợt ngẩng mặt lên, nhìn về phía anh, “Tôi là người, anhdựa vào cái gì bảo tôi cút, anh nổi tiếng, có nhiều tiền, tôi hận nhấtchính là loại đàn ông xấu xa như anh, bớt đứng đó giả bộ thanh caođi….Không có scandal sao, không mê nữ sắc sao, chó má, hay nên nói anhlà gay …..”
Nhục nhã, lạnh lẽo, uất ức….
Các loại tâm tình lẫn lộn vào nhau, ngay cả cô cũng không biết mình lấydũng khí ở đâu mà dám đối đầu với tên Diêm Vương này, lại như chú sư tửcon rống giận với anh.
Từ đêm chạy ra khỏi căn phòng của Lục Hạo, uất ức cùng phẫn lộ vẫn đènén trong lòng cô, vẫn chỉ cắn răng chịu đựng, nghĩ cách để nổi danh, để trả thù hắn.
Hiện tại, với Lãnh Tử Mặc trước mặt, cô rốt cuộc không kìm nén được, hoàn toàn bộc phát hết ra ngoài.
Nha đầu này, lại muốn khiêu chiến với tính nhẫn nại của anh?
Nghe được cái chữ gay kia, Lãnh Tử Mặc hoàn toàn nổi giận, đưa tay kéocô từ dưới sàn lên, đặt tại tường phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ một.
“Cô,nói,lại,một,lần,nữa!”
“Gay,gay,gay!” Lạc Tiểu Thiến không chút sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn chămchú vào anh, “Hừ, nếu tôi nói, anh không chỉ là gay, còn là một…….”
Tay của Lãnh Tử Mặc siết chặt, nha đầu đáng chết này, còn dám nói anh là gay, anh sẽ cho cô biết anh có phải là đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277888/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.