Cố Tử Khâm chỉ là kẻ ngoài cuộc âm thầm quan sát câu chuyện của người khác. Có điều anh cũng không ngờ Khúc Tri Tịch lại có thể vượt trội đến như vậy. Nghe nói cuộc thi cấp quốc gia sẽ được tổ chức tại thủ đô, đáy mắt Cố Tử Khâm có phần phức tạp. Chỉ thấy khuôn mặt anh mơ hồ giãn ra, trong đầu dường như đang tính toán đến một thứ gì đó. Lần này ông trời thật sự là muốn giúp anh đạt được ý nguyện rồi. 
Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Tử Khâm vang lên. Anh nhìn vào màn hình điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên, khi điện thoại kết nối, ánh nhìn của Cố Tử Khâm liền thay đổi. 
“Mọi chuyện như thế nào rồi? Dương Diên Vĩ có chịu trở về không?” 
Cố Tử Khâm liếm lấy cánh môi, từ tốn trả lời: 
“Chú Dương không cần lo lắng. Mọi chuyện bây giờ vẫn ổn, mặc dù Diên Vĩ hiện tại vẫn không có ý định muốn về, nhưng cháu đã có cách. Chỉ trong một tháng nữa, cháu sẽ đem em ấy về lại thủ đô.” 
“Được. Vậy thì chúc may mắn…” 
Cố Tử Khâm ngắt máy, đem điện thoại cất vào túi quần. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trước mắt, khóe môi nhếch lên nở nụ cười tự đắc. 
“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Dương Diên Vĩ, em cứ vui vẻ đi, đợi đến ngày đó, em có muốn thoát cũng không thoát được…” 
… 
Khúc Tri Tịch theo Dương Diên Vĩ về phòng giáo viên. Thấy bản thân đã thoát khỏi Kiều Tư Yến, nàng liền không khỏi thở hắt. Vốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-lao-su-o-tren-toi-o-duoi/3598106/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.