CHƯƠNG 10
“Đáng giận a! Đã hai ngày rồi!” Vân Kích Tiêu ôm đầu Thụy Âm gào khóc thảm thiết, “Tiểu Âm Âm, ngươi ở nhà ngoạn vui đến quên cả trời đất a!! Vì cái gì phải về với lão nhân kia của nhà ngươi a! Mau trở lại a a! Nếu không trở về ta liền đem ngươi #¥%%—*%—. . . . . . ##• !”
“Im lặng chút đi.” Thạch Dục Lam vỗ vỗ đầu Vân Kích Tiêu, ôn nhu cười, “Bằng không đừng trách ta không khách khí.” Trải qua hai ngày bình phục tâm tình, vì không để địch quân khả nghi, Thạch Dục Lam lại mang mặt nạ tươi cười dối trá.
Ủy khuất nhìn Thạch Dục Lam, vươn móng vuốt sói nghĩ muốn trạc trạc hai má nộn nộn của Thụy Âm, lại bị một móng vuốt sói khác không chút khách khí đánh bay, Lục Li hung tợn trừng mắt nhìn Vân Kích Tiêu, “Không được tùy tiện sờ hắn!”
Vân Kích Tiêu vô hạn ủy khuất thổi thổi tiểu móng vuốt sói của mình, thút tha thút thít cắn khăn lụa phấn sắc trang tiểu tức phụ. Đáng tiếc còn chưa mở miệng, một chiếc giầy liền chuẩn xác tạp lên đầu Vân Kích Tiêu, làm toàn bộ bong bóng hồng sắc thu trở về. Khóe mắt run rẩy một chút, Vân Kích Tiêu nhặt lên giầy, nhìn Vân Kích Huyền đang ngồi một bên nhàn nhã tự đắc, cứng ngắc cười, “Đại thúc, ngươi muốn gì?”
“Là tiểu thúc, không phải đại thúc.” Chậm rì rì nói, “Trang đáng yêu, hai nghìn hai.” Vân Kích Huyền nâng chung trà, không thèm nhìn VânKích Tiêu đến nửa con mắt, thong thả thưởng thức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-hoang-de-vs-sau-lang-dai-than/3099690/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.