Tình yêu thật giống như một phép màu. Nó khiến con người ra chìm đắm trong đó, khiến bản thân ta đê mẻ không lối thoát. Và hơn hết, nó cũng khiến cho ta cảm thấy thật là ngọt ngào. Tình yêu không phải tự nhiên mà chúng ta có thể nắm giữ. Có lẽ là do duyên phận đã đưa trái tim ấm nóng đến gần nhau hơn, tan chảy, rồi hòa quyện trong cái gọi là tình yêu thương.
Có lẽ, hạnh phúc không phải là không có. Nhưng hạnh phúc đến vô bờ họa chăng chỉ có một? Hắn không phải là nam nhân thời cổ đại. Hắn đến từ thế kỉ hai mươi mốt, trong một lần vì nghịch vài cái máy gì đó của ba mà bị đưa về thời không. Linh hồn của hắn nhập vào hôn quân, bị người người chán ghét. Sống tại đây, hắn liền cảm thấy cuộc sống này thật là nhàm chán biết bao nhiêu.
Ở thế giới hiện đại có ti vi, điện tử, còn ở nơi này sao? Một cái đài radio cũng không hề có mà dùng! Ai nha, thật sự là tức chết hắn mà! Này này này, những tên nam nhân này nhìn hắn như vậy là có ý gì? Ánh mắt của họ giống như là muốn lột sạch sẽ đồ của hắn ra để khám phá bên trong vậy. Oa oa oa, cút! Đừng tới đây!