【 tác giả có lời muốn nói: 】 Chờ bình luận cổ vũ QAQ —– vô truyện —– “Ưm… A… A ưm…” Sở Hành muốn đưa thìa vào miệng, nhưng tay lại run lên bần bật, cháo rớt hết xuống bàn. “A em làm vậy… A anh… Anh a… Anh ăn cơm kiểu gì?!” Sở Hành có chút tức giận, ném thìa vào trong bát, phát ra tiếng leng keng, cháo trắng bắn ra ngoài, một đống hỗn độn trên bàn. “Không phải anh bảo anh không đói sao?” Chu Diệc Thần hỏi, ngón tay vòng qua eo Sở Hành, nắm lấy dương v*t hồng nhạt giấu sau lớp áo. “Anh ưm a… Ưm… A a…” Đang định mở miệng phản bác, lại bị Chu Diệc Thần tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra, giọng nói Sở Hành hoàn toàn thay đổi. Cơ thể được Chu Diệc Thần ôm lấy, ôn nhu hôn nhẹ lên đầu vai Sở Hành, khiến anh không nghĩ được gì. Lần trước, sau khi nói chuyện với Trần Vũ, Sở Hành biết bản thân không thể ngồi không như vậy… Nhất định phải làm gì đó. “Chu Diệc Thần… A…” Cơ thể đột nhiên bị bế lên, hai chân trần trụi của Sở Hành đạp xuống thảm, ngón tay chống vào bàn bên cạnh, dương v*t rút ra khỏi hậu huyệt, hung hăng cắm vào. Đậu má… Thao như vậy thì nói kiểu gì?! Sở Hành ghé người xuống bàn, thấy mấy chiếc bát không ngừng rung lên, một đôi đũa lăn theo góc bàn rơi xuống đất, anh nhắm mắt, nhíu mày, đôi môi truyền ra tiếng rên rỉ. Cuối cùng, hai người cũng bắn, Chu Diệc Thần rút dương v*t, tinh dịch từ trong hậu huyệt sưng đỏ chảy ra, theo kẽ mông chảy xuống đùi anh. Hai chân Sở Hành mềm nhũn, cơ thể không thể chống đỡ được nữa, trượt từ trên bàn xuống đất. Chu Diệc Thần duỗi tay bế anh lên, Sở Hành giống như bé mèo mệt mỏi, lười biếng dựa vào người hắn, hai người đi vào phòng tắm, anh dựa nửa người lên tường, Chu Diệc Thần cởi áo ngủ cho anh, giúp anh rửa sạch. Sở Hành miễn cưỡng lấy lại tinh thần, vuốt đầu tóc ướt nhẹp ra sau, bắt lấy tay Chu Diệc Thần. Vì vừa trải qua cao trào, ánh mắt Sở Hành làm Chu Diệc Thần có cảm giác không thể diễn tả. Hốc mắt đỏ lên, đôi mắt ướt đẫm nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn. Tóm lại chính là thành công khiến Chu Diệc Thần nổi phản ứng một lần nữa, hắn duỗi tay nhéo vành tai Sở Hành. “Chu Diệc Thần.” Sở Hành nói. Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là để Chu Diệc Thần thả người bị nhốt ở lao tù, hai là khiến hắn thả anh ra. Sở Hành không dám tùy tiện lấy mạng sống người khác đánh cược mà không biết kết quả, nên anh đã chọn cái thứ hai. “Có thể tháo xích cho anh không?” Ánh mắt Chu Diệc Thần dần trở nên lạnh lùng. “Anh muốn trốn sao?” Hắn hỏi, ngón tay trượt xuống, đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của anh. “Anh…” Sở Hành căng thẳng, định nói gì đó thì yết hầu đã bị nắm lấy. Tuy lực tay không lớn, nhưng đủ khiến anh không nói được gì. “Em đối xử với anh không tốt sao?” “Sao anh không thể ngoan ngoãn ở bên em?” “Hay là em không thỏa mãn anh? Anh thích người khác? Ví dụ như… Tên bác sĩ kia?” Lực tay ngày càng mạnh, mắt Sở Hành bắt đầu tối sầm, anh nhớ tới dòng chữ Trần Vũ viết nhưng đã xóa đi, vết hằn của chữ vẫn còn lưu lại trên giấy “Chu Diệc Thần có cảm xúc không bình thường với anh.” Thích? Người khác? Cổ đột nhiên bị buông ra, Sở Hành ngã xuống đất, anh ngồi trên sàn thở dồn dập, một trận ho khan phát ra từ cổ họng. Chu Diệc Thần ngồi xổm xuống nhìn anh, ngón tay nắm mắt cá chân Sở Hành. “Trói anh, để anh không trốn thoát.” Chu Diệc Thần nhăn mày, nói, “Vậy nếu chặt đứt chân, anh sẽ hết hy vọng đúng không?” “Không phải!” Sở Hành cố áp xuống khó chịu trong cổ họng, anh duỗi tay ôm lấy cổ Chu Diệc Thần, dán sát người hắn, “Anh thích em, vậy nên không cần trói lại, anh vẫn sẽ ở bên em.” Luận về võ công, Sở Hành thừa nhận Chu Diệc Thần lợi hại hơn anh, huống hồ trong tay hắn còn có “điểm yếu” của anh, mà trạng thái Chu Diệc Thần bây giờ… Nhìn thế nào cũng không thích hợp. Giống như hắn đang xé bỏ lớp mặt nạ ôn hòa thường ngày, cả người đều mất kiểm soát… “Ba năm trước, anh đã thích em ngay từ lần gặp đầu tiên.” Sở Hành nhắm mắt nói. Ba năm trước, Sở Hành mới gia nhập bang Tam Thanh, bị một tên lưu manh dây dưa ở hộp đêm, anh không kiên nhẫn được định ra tay giáo huấn, ai ngờ đối phương lại có chỗ dựa, là ông trùm của một bang phái nổi tiếng khác ở thành phố Z, anh bị bắt quỳ xuống nhận sai. Lúc ấy Sở Hành chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có ai tình nguyện ra mặt vì anh, ông chủ hộp đêm cũng khuyên Sở Hành ngoan ngoãn nhận sai cho xong việc, nhưng thấy anh một mực từ chối thì mặc kệ, để bọn họ tự mình giải quyết. Thấy đối phương bắt đầu thủ thế, Sở Hành bày ra động tác ứng chiến, trong lòng suy nghĩ cách thoát thân. Lúc này một cậu thanh niên mang bộ dáng học sinh từ trong đám người đi đến, Sở Hành định ra tay thì tên lưu manh đã vội vàng chạy đi, giọng cậu thanh niên vang lên: “Bây giờ… Mày còn dám đến địa bàn của tao giương oai, không muốn sống nữa à?” Chu Diệc Thần nhìn Sở Hành, đôi mắt sáng bừng, nhìn anh không chớp: “Thật vậy ư?” “Ừm.” Sở Hành gật đầu, “Anh thích em.” Cả người bị mạnh mẽ đẩy xuống sàn, anh đau đớn nhăn mày nhưng không phản kháng, Chu Diệc Thần hôn Sở Hành, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, anh không đáp lại, mặc kệ cho hắn sờ soạng. Nụ hôn kết thúc, Sở Hành thở dồn dập, Chu Diệc Thần cắn môi dưới của anh, cả hai nổi lên phản ứng. Hắn hôn mắt Sở Hành, rồi hôn xuống chóp mũi, sau đó nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh, mở miệng nói: “Tất cả những chỗ này, đều là của em.” Chu Diệc Thần di chuyển môi xuống dưới, đặt một nụ hôn lên cổ Sở Hành: “Chỗ này cũng là của em.” Xương quai xanh, bả vai, cánh tay, cổ tay, bàn tay, ngón tay, ngực, eo, bụng, mông, hai chân, mắt cá chân, ngón chân, mỗi một chỗ trên người Sở Hành đều được Chu Diệc Thần hôn lên. “Anh là của em.” Hai chân chậm rãi mở ra, hậu huyệt vừa được rửa sạch lại căng ra lần nữa, Chu Diệc Thần thao rất thô bạo, Sở Hành không cảm thấy chút khoái cảm nào, chỉ toàn là đau đớn. “A…” Đột nhiên vai phải truyền đến một trận đau nhức, Sở Hành kiềm chế không kêu ra tiếng. Chu Diệc Thần vươn lưỡi, liếm vết máu trên vai Sở Hành, còn có thể thấy được dấu răng, hắn hài lòng cong khóe miệng. Sau vài lần thọc vào rút ra, lối đi khô khốc dần trở nên trơn trượt. “Chảy máu sao?” Sở Hành nghĩ, nằm trên sàn, vừa bị đối phương bóp cổ đè xuống, vậy mà anh vẫn có phản ứng. Vừa đau… Vừa sướng… Sở Hành cảm thấy rất mệt, một loại mệt mỏi không nói lên lời. Cơ thể thoải mái, nhưng lại rất buồn ngủ. “A… Ưm a… A… A…” Được Chu Diệc Thần ôm eo bế lên, Sở Hành dựa vào tường, hai chân để lên cánh tay hắn, cả người ửng hồng, ánh mắt đờ đẫn. “Ưm a… Sâu quá… A… A a…” “A… Không ưm… Không cần… A… Chậm một chút…” Lúc Sở Hành bắn tinh, anh trả thù cắn lên bả vai Chu Diệc Thần, tận đến khi ngửi được mùi máu mới nhả ra. Đồ trên bồn rửa đều bị đẩy rớt, Sở Hành đặt chân lên sàn thì suýt quỳ xuống, may mà được Chu Diệc Thần kịp thời ôm eo, ghé nửa người vào bồn tắm. “Chu Diệc Thần… Anh… A a… Anh không… nổi nữa…” Mông bị mạnh mẽ xoa bóp, dương v*t tàn nhẫn cắm vào hậu huyệt, Chu Diệc Thần đánh một cái lên mông Sở Hành. “A…” Bỗng nhiên bị hắn đánh, Sở Hành đau đớn không nhịn được kêu lên, anh cắn môi dưới, xấu hổ và giận dữ cuồn cuộn trong lòng. “Tên khốn… A a… Ưm…” “Ưm a a… Không cần ưm… A…” “Tha a a… Ưm a ưm… A… Cầu xin em…” Tiếng nước thọc vào rút ra cùng tiếng bạch bạch do tinh hoàn đập lên mông quanh quẩn khắp phòng tắm, Sở Hành rên đến khàn giọng, khóe mắt ửng hồng, nước mắt rơi lã chã. Ngón tay Sở Hành nắm chặt bồn rửa tay bên cạnh, mặt ửng đỏ nhưng môi lại trắng bệch, sau khi bắn ra một lần nữa, đầu anh đã choáng váng, mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]