Lần này Hồng Phi sớm đánh tiếng thông báo, cho nên Cao Cường được dịp chạy ra mũi thuyền đứng quan sát Hỏa Vân Đảo từ khá xa.
Khổ nỗi là “hòn đảo” này vốn có diện tích tương đương với một phần tư của đại lục, thành ra tầm mắt không tài nào bao quát hết được.
Có thể thấy giống như một thềm lục địa đột ngột xuất hiện trước mắt hắn.
Nơi này sẽ là quê hương thứ hai đấy a, Cao Cường không khỏi thở dài cảm khái:
“Năm mười bảy ta lên kế hoạch cố kiếm tấm bằng đại học, sau này ra trường tìm việc làm ổn định rồi còn mua nhà cưới vợ sinh con đẻ cái. Nhưng đùng một phát cuộc đời ta biến chuyển hàng tỉ độ, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có đôi chút khó tin”
“Đang ngầm gửi tín hiệu tới ta ư?” – Hồng Linh mắt chớp chớp, tủm tỉm nói cười:
“Rất xin lỗi, ta đời này chỉ sinh em bé với người mình yêu thôi. Ngươi muốn thì phải cưa đổ ta đã nhé, nếu không đứng cách xa chút đê”
“Nhìn lại mình đi rồi hãy nói chứ?” – Cao Cường bực bội ngửa mặt lên trời rít gào:
“Muốn tâm sự đôi lời trước khi lên đảo mà cũng không được, rốt cuộc lão tử phải sống sao cho vừa?”
Thời gian qua cứ lúc nào hắn mò mặt ra khỏi phòng là Hồng Linh lại chạy tới chòng ghẹo, hiện giờ cũng đang ôm siết lấy tay hắn đây này.
Ba cái trò ôm ấp vớ vẩn đối với hắn khác nào muỗi đốt inox, cấm không được liền mặc kệ nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244251/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.