Ngay đến Tiêu Diễm Phượng ẩn nấp cách xa tới tận trăm mét, còn bị khí tức của hắn hiện giờ doạ cho lông tóc toàn thân thiếu chút thì dựng ngược.
Huống chi đối tượng bị hắn thần thức khoá chặt, với uy áp ẩn chứa đủ các loại ý vị cực đoan bao phủ hết lên người, thú thật lão giả rất muốn quay đầu.
Chạy xa khỏi thành phố này, chạy xa khỏi đại lục này, về luôn hải vực cho nó lành.
Mặc dù lão tại hải vực chỉ là con kiến, nhưng ít ra con kiến ở nơi đó vẫn có chỗ an toàn trú thân.
Chứ nơi đây quá đáng sợ rồi, chưa kịp nghịch ngợm gì đã gặp phải tiểu tử quỷ dị đến kinh người này. Không hề dễ sống như đám bằng hữu tà tu kể lể.
Thánh họ nhà nó, một đám bằng hữu chuyên hố người, một đám bằng hữu đểu cáng khốn nạn.
Cơ mà nghĩ kỹ lại, để cho một tiểu tử hù doạ như thế này, trong lòng thực sự không lấy gì làm dễ chịu. Có thể nói là nhục nhã ê chề và phi thường uất ức.
Tôn chỉ của Tà Tu là gì?
Là phải hung ác tàn độc không một ai sánh bằng!
Không thể để lịch đại tà tu tiền bối thất vọng, cần phải giữ gìn tà tu tôn nghiêm!
Nghĩ được tới đây, cảm xúc sợ hãi liền tan biến, lão giả khí tức một lần nữa phá lệ hung tàn. Huyết hồng chi khí tuôn ra nồng nặc, lưỡi đao lập tức bao bọc thêm một tầng huyết khí đỏ au.
Mũi đao chỉ thẳng hướng, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244106/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.