Ngươi có mà là giai tân chứ nam nhân cái nỗi gì? Tiêu Diễm Phượng thiếu chút bật cười ra thành tiếng, khó khăn lắm mới kiềm chế lại để rồi cùng hắn nói:
“Thôi được, liền cứ theo kế hoạch của ngươi mà làm đi vậy”
Cao Cường thở dài nhắc nhở:
“Sắp bị người ta đuổi kịp đến nơi rồi, mau buông tay đi a”
“Hì hì” – Tiêu Diễm Phượng cười có chút xấu hổ, nhéo nhéo bụng hắn vài cái mới chịu thu tay lại.
Đại địch lâm đầu đến nơi mà nàng ta vẫn cứ thiếu nghiêm túc? Đúng là không còn lời nào để nói.
Mặc dù Cao Cường bấp chấp mặt đường xóc nảy, cho xe lao đi vun vút với tốc độ kịch kim công tơ. Nhưng so ra vẫn còn thua kém tốc độ truy đuổi của đối phương.
Lúc vừa mới phát giác, khoảng cách giữa hai bên vào tầm 500 mét.
Hiện giờ chỉ còn vỏn vẹn có 100 mét, và vẫn đang không ngừng được rút ngắn.
Khoảng cách này vừa đủ phạm vi thần thức dò xét của hắn. Qua đó Cao Cường thấy được đối phương là một lão giả trông đã nhăn nheo xấu xí lại còn quá mức bẩn thỉu.
Mái tóc rối tung như ổ quạ, bết lại thành từng lọn kích cỡ tương đương sợi dây thừng. Mặt mũi thì nhăn nheo nhem nhuốc cứ như thể lão công tác lâu năm tại hầm than.
Y phục lão mặc thì lại càng thôi rồi lượm ơi, cáu bẩn đen kịt như bôi một lớp sáp. Thủng lỗ chỗ như kiểu nhặt nhạnh mấy miếng vải rách nát từ bãi rác mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244105/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.