Đứng đợi bên cạnh chiếc Hummer chưa tới hai phút thì toàn bộ tiểu đội của Tiêu Diễm Phượng quay lại. Cao Cường liền hướng bọn họ lên tiếng dò hỏi:
“Các ngươi tại bên ngoài không gặp vấn đề gì chứ?”
“Có vài tu sĩ chạy tới xem xét” – Tiêu Diễm Phượng gật đầu đáp: “Nhưng vừa thấy đồng phục Cấm Quân liền quay đầu rời đi. Còn ngươi? Lão giả này là thế nào?”
“Là đồng bọn của gã tập kích ta” – Cao Cường nhún vai nói: “Cũng là từ thành phố Bạch Long chạy tới. Các ngươi mang theo cỗ thi thể này trở về càng dễ ăn nói”
“Cũng là Huyền Khí Cảnh ư?” – Hoàng Đại Hùng một bên tặc lưỡi: “Ngươi sau khi bế quan liền mạnh lên một mảng lớn a, giết Huyền Khí Cảnh mà cứ như giết gà”
“Đám này xuất thân hẳn là tán tu” – Cao Cường lắc đầu nói: “Mọi phương diện đều thua kém xa tu sĩ rèn luyện bài bản. Có đánh thắng cũng chẳng nói lên điều gì”
“Biết là như thế rồi” – Hoàng Đại Hùng có chút không tán thành liền phản bác: “Nhưng dù sao cũng là chênh lệch hẳn một tầng thứ. Ngươi thắng mà nửa điểm nhăn nheo quần áo cũng chẳng có, chiến lực này không thể dùng nguyên lý thông thường để đánh giá”
Cái gì cũng dựa theo nguyên lý thông thường thì chăm chỉ hơn người chả phải là phí công vô ích sao? Vậy thì việc quái gì phải nỗ lực chịu khổ tu luyện nữa chứ?
Không rảnh đi bàn chuyện không đâu với gã to xác này, Cao Cường từ trữ vật giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244093/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.