Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, có thể làngày hôm sau nữa?

Ở dưới hầm không nhìn thấy ánh mặt trời, hai người ôm nhau ngủ, cho đến khinghe thấy tiếng mở cửa hầm mới tỉnh lại. Bên trong ngoài cây đuốc sáng cũng chỉcó đám người của Thừa Vương gia bước vào.

''Đến giờ đi làm rồi!''

''Đợi chút, thật ra thuốc bất lão không bị vứt bỏ, nhưng việc này cách cáchkhông biết, mãi cho đến mấy canh giờ trước ta mới nói cho nàng.''

Tĩnh Vũ vừa nói những lời này xong, ánh mắt của Thừa Vương gia cũng mở lớn nhìnhọ: ''Lời ngươi nói là sự thật?''

''Là thật, thuốc đó do Nhiếp lão thái y tốn bao nhiêu trân kỳ dị thảo mới hoànthành, ta không thể vì không cần nó mà ném đi được.''

''Tốt lắm, thuốc ở đâu? Ở chỗ nào?''

''Đưa chúng ta ra ngoài, ta sẽ đưa cho ngươi.''

Tĩnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn, chỉ có Tĩnh Du ở bên cạnh hắn mới biết đây thực ralà lời dụ dỗ.

''Cái gì?''

''Thừa Vương gia có thể nghe được lời nói của ta, có thể cự tuyệt ta nhưng nếuthế thì việc này cũng dừng lại ở đây. Cùng lắm thì ta và cách cách mỗi ngườimột mạng cùng chôn, nhưng mộng trường sinh bất lão của ngươi sẽ đổ bể.''

Cả hai người đều ra ngoài? Tĩnh Vũ cho rằng hắn ngu ngốc sao? Đột nhiên ThừaVương gia chỉ vào Tĩnh Du vẫn đang trầm mặc: '' Vậy phiền cách cách đi theo tamột chuyến, cùng lắm...''

Thấy nàng trừng mắt kinh ngạc nhìn hắn, hắn càng cười đắc ý: “Không cho phép cóý định trốn hay nhờ bất kỳ ai giúp đỡ, lấy được thuốc liền ngoan ngoãn theongười của ta trở về, nếu không...''

''Nếu không thì sao?'' Nàng thật sự sợ hãi, thật sự sợ.

''Chỉ cần ngươi làm ra chuyện gì, cho dù hắn thiếu một lỗ tai, thiếu một conmắt, thiếu một cánh tay, hắn vẫn có thể nghe, vẫn có thể nhìn, vẫn có thể chếtạo thuốc nhưng vẫn bị ta nhốt ở chỗ này. Muốn sống không được, muốn chết cũngkhông xong...''

Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn Tĩnh vũ, hai tay hắn nắm chặt tay nàng, trong mắtchứa hàm ý khác, nhưng vẫn nói: ''Thừa Vương gia quá coi thường tình cảm củachúng ta rồi, ta vì nàng ấy đến nơi này, làm sao nàng ấy có thể bỏ ta một mìnhtự sinh tự diệt?''

Trong mắt nàng hiện lên một tầng sương mỏng, bởi vì nàng nhìn ra được trong ánhmắt hắn, hắn muốn nàng nhất định phải sống thật tốt...

Nhìn dáng điệu ân ái của hai người, Thừa Vương gia cảm thấy yên tâm, phân phóthuộc hạ đưa Tĩnh Du ra ngoài.

Chỉ có điều sự việc vẫn như cũ, Tĩnh du bị bịt kín hai mắt, đem ra khỏi hầm.

Tuy rằng nàng đã thử nghe, thử cảm giác khi ngồi trên xe ngựa nhưng xe ngựachạy như bay, dường như còn cố ý đi đường vòng, khiến cho nàng không thể nhớđường.

Nhưng nàng nhất định phải trở về, dùng tất cả mọi biện pháp để trở về...

******

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời từ trên đình dần dần lặn về phía tây, mànđêm buông xuống, thẳng đến khi sao lấp lánh đầy trời, Tĩnh du vẫn chưa quaylại.

Trong mắt Thừa Vương gia bừng lên lửa giận, cắn răng phất tay áo: ''Tới mậtthất.''

Nô tài bên cạnh liền đỡ hắn ngồi vào xe lăn, nổi giận đùng đùng đi qua từng cửamật thất.

Đối mặt với hắn là một khuôn mặt nam nhân tao nhã nhưng khiến người ta phảirùng mình bởi ánh mắt của hắn. Trên người hắn tỏa ra sự nguy hiểm uy hiếp ngườikhiến Thừa Vương gia không khỏi rét lạnh.

''Ta chắc chắn, chỉ có năng lực của ta mới có thể giúp ngươi hoàn thành giấcmộng này.''

Tĩnh Vũ bước từng bước lại gần hắn, khuôn mặt lạnh lùng khiến kẻ khác sợ hãi.Nếu không phải có nhiều thuộc hạ bên cạnh, hắn sẽ có cảm giác Tĩnh Vũ muốn chạytrốn.

''Thả nàng, ta sẽ không trốn. Vì khi ta ở lại, ít nhất ta cũng có thể kéo dàitính mạng cho ngươi, giúp ngươi trị bệnh.''

Thừa Vương gia hít sâu, lạnh lùng nói: ''Nếu như nàng tìm đến Hoàng thượng hoặcNghị Chính Vương phủ thì sao?''

''Nàng có thể đi vào hoàng cung? Có thể lại gần Nghị Chính Vương phủ sao?''Tĩnh Vũ hỏi ngược lại hắn.

Hắn lạnh lẽo cười. Dĩ nhiên là không thể nào!

Hắn chắc chắn không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của hắn, cho dùhắn làm lồng tốt nhốt con chim nhỏ, cũng tận lực đuổi cùng giết tận nếu nó bayđến chỗ có hại cho hắn!

Tĩnh Vũ chú ý đến đôi mắt lộ ra sát ý kia, cũng biết hắn sẽ tiếp tục đuổi bắtTĩnh Du. Hắn chỉ có thể cầu trời cao, thương tình hắn đã cứu rất nhiều người,từ bi phù hộ cho nàng, để nàng có thể bình an sống dưới sự bảo vệ kịp thời củaThừa Diệp bối lạc. Có như vậy thì dù thịt nát xương tan hay sống hết quãng đờicòn lại ở chỗ này hắn cũng không ân hận.

Tĩnh Võ sơn trang, Tô Châu.

Đêm khuya.

Tình Tâm xinh đẹp ngồi ở mép giường, nhìn bạn tốt đang nằm ở bên. Trên khuônmặt đượm vẻ mệt mỏi còn đọng giọt nước nơi khóe mắt, nàng hít sâu một hơi, đira khỏi phòng.

Thừa Diệp bối lặc chờ ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng có vẻ trầm mặc.

Trong đầu hai người chợt nghĩ đến việc đột nhiên Tĩnh Du đến Tĩnh Võ Sơn Trang,miễn cưỡng vui mừng nắm tay bọn hắn: ''Xin lỗi, Tĩnh Vũ nói hắn có gửi một mónđồ ở chỗ của Thừa Diệp bối lặc, muốn ta đến lấy đem về.''

Vừa nhìn thấy hai gã người hầu sắc mặt không đổi phía sau nàng, lại nhớ đếnnhững lời bạn tốt đã nói, hắn trao đổi ánh mắt rất nhanh với thê tử, nàng lậptức hiểu ra, bước lên phía trước: ''Ta biết để ở chỗ nào, để ta dẫn tỷ đilấy.''

Ngay khi nàng vừa cầm tay bạn tốt, Thừa Diệp nhanh chóng ra tay, điểm huyệt đạocủa hai người kia. Vốn định giữ người sống không nghĩ rằng hai tên đó liền cắnthuốc độc giấu sẵn trong miệng, chết ngay lập tức.

Tuy rằng bọn họ biết được mọi chuyện từ Tĩnh Du nhưng cũng không có cách nàotìm được vị trí căn hầm bí mật kia.

Tình Tâm kéo cánh tay hắn. Hai người lẳng lặng bước về Nhất Thanh hiên, hai thịvệ trẻ tuổi Tề Tâm, Tề Lực hành lễ với bọn họ, nhìn hai người bước vào phòng.

Tình Tâm nghĩ lại việc sau khi nhìn thấy hai tên người hầu chết, nhìn tình cảnhTĩnh Du đau đớn cầu xin bọn họ cứu Tĩnh Vũ. Mắt của nàng lại tràn đầy nước.

''Không cần lo lắng. Tĩnh Vũ là bạn tốt của ta, cũng là ân nhân, ta có thể nhìnđược trở lại, hoàn toàn là công lao của hắn.''

Ôm nàng vào trong ngực, hắn nói tiếp: ''Ta sẽ cứu Tĩnh Vũ ra, việc quan trọngbây giờ là nàng nên chăm sóc tốt cho Tĩnh Du.''

''Vâng.''

Hắn ôm vợ yêu lên giường, nhưng hai người cũng không thể chợp mắt.

Thật ra thì ở trong phòng khách, Tĩnh Du cũng chỉ nhắm mắt mà không ngủ được.Giọt nước mắt cứ lăn dài theo má, làm ướt một mảng gối lớn.

Từng ngày từng ngày lại trôi qua, Thừa Diệp bối lặc phát động một lượng lớnnhân lực đi truy tìm tin tức nhưng tất cả đều khiến Tĩnh Du cảm thấy khổ sở.

Người trong Thừa Vương phủ chỉ biết là Vương gia đem theo vài tên thuộc hạ tâmphúc đi xa nhà, và cũng đi mấy tháng rồi nhưng không ai biết hắn đi đâu.

Về phần Lam gia, thì hỏi cái gì cũng đều không biết. Hầm, mật thất gì đó hắnchưa từng nghe Thừa Vương gia nói đến.

Nháy mắt đã được ba tháng, Tĩnh Du đợi đến mức nản chí rồi thì rốt cuộc ThừaDiệp bối lặc cũng có được một tin tốt.

Mấy lão thái y cáo lão về quê cùng các đại phu rất nổi tiếng ở các thị trấn lớncũng bí mật mất tích. Thừa Diệp suy đoán là do Thừa Vương gia phái người bắtđi, có thể là do Tĩnh Vu không làm được thuốc trường sinh. Mà thân thể ThừaVương gia đã sắp chịu không được nữa cho nên mới bắt những vị đại phu có ythuật cao minh...

Vì thế Thừa Diệp tạo ra một kế hoạch cứu người. Ý kiến duy nhất của Tĩnh Du lànàng muốn làm mồi nhử!

Tình Tâm cùng Thừa Diệp tất nhiên là kiên quyết phản đối, nhưng nàng vẫn kiêntrì. Cũng bởi nàng có y thuật khá giỏi cho nên rốt cuộc hai người đành bịthuyết phục.

Sau đó, truyền kỳ về một vị đại phu trẻ tuổi được truyền đi khắp nơi. Nói ngườigần đất xa trời nếu gặp được hắn thì có thể đem mạng từ tay Diêm Vương đoạtlại. Còn có người bị tê liệt nhiều năm cũng nhờ hắn chữa trị mà lần nữa có thểđứng dậy đi lại. Một người bị câm từ khi mới ra đời cũng được hắn ra tay cứugiúp, đã có thể mở miệng nói chuyện...

Sáng sớm hôm nay, vị đại phu trẻ tuổi này đã bị một đám hắc y nhân theo dõi.Khi hắn vừa rời khỏi quán trọ, đi đến góc đường thì đột nhiên phía sau truyềnđến tiếng vó ngựa chạy như bay...

Tới rồi sao? Vị đại phu nữ giả nam trang Tĩnh Du giật mình một cái nhưng bướcđi vẫn không thay đổi.

Ngay sau đó, nàng bị bắt lên một chiếc xe ngựa. Hắc y nhân nhanh chóng điểmhuyệt đạo của nàng, khiến nàng nằm lăn trên sàn, một miếng vải đen nhanh chóngbịt kín đôi mắt. Nhưng nàng cảm giác được tốc độ chạy của xe ngựa càng lúc càngnhanh.

Ở phía sau xe ngựa có vài tên hắc y nhân điều khiển một cỗ xe, giữ khoảng cáchnhất định theo đuôi. Ngoài ra còn có một nhóm hắc y nhân thi triển khinh công,nhìn chằm chằm vào cỗ xe phía trước như thể cỗ xe ấy có thể biến mất ngay trướcmặt bọn hắn.

Hành động này, chủ tử của bọn họ đã tính toán thật lâu, không để lộ ra một chútsơ hở nào.

Mà trong xe ngựa, Tĩnh Du cũng im lặng chịu đựng mặt đường xóc nảy không thoảimái nhưng thế nào cũng không cảm thấy khổ sở.

Trên thực tế, lồng ngực của nàng ấm áp, tâm tính kích động. Mặc dù trong lòngnàng có một thanh âm tàn nhẫn luôn nhắc nhở nàng: Có thể Tĩnh Vũ đã chết.

Nhưng nàng vẫn tin tưởng rằng hắn còn sống, tin tưởng từng lời hắn đã nói vớinàng.

Hắn sẽ chờ nàng, nhất định thế! Cho nên trong giờ khắc này, nàng đang đến bênnam nhân mà nàng yêu...

Rốt cuộc Tĩnh Du cũng gặp lại Thừa Vương gia.

Sau khi dải băng bịt mắt được mở ra, nàng nhìn hắn. Hắn vẫn ngồi trên xe lăn,cả người gầy guộc đến mức đáng sợ. Nhưng nàng cũng không phải ở trong cái hầmđơn sơ kia. Ngược lại, vì mộng trường sinh bất lão của mình Thừa Vương gia đãcho xây dựng một mật thất dưới lòng đất, nhìn xung quanh còn có thật nhiềungười đang bận rộn hốt thuốc. Già có trẻ có, còn cả mấy cái bếp lò lớn, trongkhông khí nồng đậm mùi thuốc, nhưng nàng không nhìn thấy Tĩnh Vũ!

Thừa Vương gia nhướng lông mày nhìn khuôn mặt tuấn tú của vị đại phu. Mặc dù đãnghe kể về y thuật của vị đại phu trẻ tuổi này tương đối rõ ràng, nhưng vì saohắn vẫn có cảm giác quen thuộc?

Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ hắn thấy một hậu sinh trẻ tuổi nào trầm ổnnhư vậy. Ngay cả người được gọi là thần y Tĩnh Vũ cũng có lúc không giấu đượcnội tâm của mình. Hắn bị bắt đến chỗ này nhưng mặt không chút thay đổi, trongmắt không có cái gì gọi là sợ hãi.

''Chúng ta đã gặp nhau?'' Thừa Vương gia mở miệng, giọng nói khàn khàn có phầntối nghĩa.

Nàng chậm rãi lắc đầu, nhưng cẩn thận quan sát tình cảnh của hắn sau mấy tháng.Thật không ngờ khuôn mặt nhanh chóng trở nên gầy gò như vậy: ''Vị lão gia này,giọng nói có phần trống rỗng không có sinh khí, trên mặt có những đốm màu tímkỳ lạ, giống như đang trúng độc. Có cần vãn bối bắt mạch dùm hay không?''

''Ngươi không hỏi đây là nơi đâu, ta là người thế nào, tại sao lại đem bắtngươi đến nơi này sao?''

''Sư phụ của ta khi mới nhập môn đã nói cho ta biết. Đối với một đại phu mànói, trên đời này chỉ có hai loại người, một là loại người khỏe mạnh, hai làloại người bệnh ốm. Chúng ta chỉ cần biết phân biệt hai loại người này là đủ.''

Ngữ điệu âm vang có lực, có sức thuyết phục hơn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú nàyrất nhiều.

Thừa Vương gia nhíu mày, nhìn kỹ ánh mắt biến hóa của hắn, nhưng đôi mắt vẫngiữ bình tĩnh. Bỗng dưng ngực nhói đau một trận, hắn phiền não phất tay: ''Đemhắn đến cho ta!''

Hắn? Chẳng lẽ hắn là người mà nàng ngày nhớ đêm mong?

Hai gã thủ hạ lui xuống. Chỉ chốc lát sau nàng đã nghe được âm thanh ''lengkeng'' từ xa vọng lại.

Lông mày nàng càng nhíu chặt hơn nữa, cố gắng lắng nghe, âm thanh kia dường nhưgiống tiếng dây xích được kéo lê trên mặt đất. Chẳng lẽ...

Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc mà nàng đã gọi thầm trong lòng hàng vạn lần,rốt cuộc cũng đi về phía nàng. Nhưng nàng phải cố gắng hết sức nhịn xuống mớicó thể ngăn mình trào nước mắt.

Hắn đã gầy đi rất nhiều, dáng đi vẫn thản nhiên, nụ cười mê hoặc cùng bộ đồ màutrắng vẫn như cũ nhưng ánh mắt của hắn thật lạnh lẽo. Đã chia lìa ba tháng mườibảy ngày, nàng không dám suy nghĩ việc hắn đã bị hành hạ như thế nào ở chỗ này,còn có tay của hắn hình như...

Nàng âm thầm hít sâu một hơi, tránh ánh mắt của mình tiết lộ mọi chuyện...

Ánh mắt hắn lướt qua nàng nhưng vẫn giữ thần sắc lạnh lung. Hắn đã từng nhận ranàng nữ cải nam trang ở Mẫu Đan lâu nhưng sao giờ phút này lại không nhận ra?

“Ta vừa tìm người đến giúp ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, làm tiếp mà không chế tạođược thuốc, ngươi nhất định phải chết, khụ khụ khụ...'' Một trận ho khiến chomọi bộ phận đều đau đớn. Hắn liều mạng ho, ho đến đỏ mặt tía tai, dường nhưkhông thể thở nổi. Người hầu vội vàng bước lên, vừa đưa nước vừa vỗ vỗ lưnghắn.

Tĩnh Vũ nhìn thấy hết thảy nhưng nét mặt không chút thay đổi, xoay người rờiđi. Nhưng Tĩnh Du không nhúc nhích được, nàng đau lòng nhìn thân ảnh kiên cườngcao ngất của hắn, đi từng bước một, âm thanh của dây xích như cứa vào tâm nàng.

Hai chân của hắn bị khóa cùng với dây xích trên tay, bốn chiếc còng vừa thô vừanặng khiến cho phạm vi hoạt động của hắn rất hạn chế.

Trời ơi, làm sao mà chàng vượt qua được ba tháng này?

''Đi theo ta.''

Tinh thần nàng đang lo lắng bị một tiếng của hắn làm cho tỉnh lại, trầm mặc đitheo. Nhìn hắn nặng nề kéo sợi dây xích, đi về nơi dựng đầy lò nấu thuốc cùngcác loại dược thảo quý hiếm, các lão đại phu kinh nghiệm lâu năm. Chắc chắn đólà những thái y, đại phu bị mất tích bí mật.

Bọn họ bận rộn thí nghiệm thuốc, bên kia còn có một phòng giam, bên trong cũngcó không ít người. Có người đau đớn không chịu nổi, có người ánh mắt phờ dạiđi, còn có người giống như điên rồi, vừa chạy vừa nhảy...

Sau đó, bọn họ đi vào một chỗ tối om. Bất chợt một bàn tay to của hắn nắm chặtcánh tay của nàng, động tác nhanh chóng kéo nàng vào một khe hẹp dài và tối.Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy nàng, khát khao hung hăng hôn nàng.Nụ hôn nồng nhiệt này chứa đựng hương vị tương tư cùng yêu thương cuồngnhiệt...

Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này. Mặc dù hằng ngày hằng đêm hy vọngmột lần nữa có thể ôm nàng, nhưng mà hắn không dám chắc mình có thể đợi đếnngày ấy.

Hắn nghĩ đến nàng, điên cuồng nhớ đến nàng.

Nụ hôn của hắn tràn đầy kích tình cùng cưỡng đoạt khiến chân nàng dường nhưđứng không vững. Nhưng nàng vẫn cuồng nhiệt hôn trả lại, có trời mới biết nàngkhát vọng được hắn ôm đến mức nào. Nụ hôn của hắn, mùi của hắn. Suốt mấy thángnay nàng cảm giác như mình bị cắt thành hai nửa, một nửa tâm hồn nàng rời xađến bên cạnh hắn, nàng thật nhớ quá, rất nhớ hắn...

Hắn dựa lưng vào mặt tường lạnh như băng, ôm nàng thật chặt, nhỏ giọng nói:''Tại sao lại đem mình làm mồi? Tại sao Thừa Diệp lại để nàng phải mạo hiểm?''

Hắn vẫn luôn thông minh như thế, dễ dàng đoán ra được đây là do ai bày trò.Nàng vẫn ôm chặt hắn, tham lam cảm thụ nhịp tim ấm áp của hắn: ''Đợi một látnữa Thừa Diệp bối lặc sẽ dẫn quân vào nơi này.'' Nàng vội lấy một lọ thuốc nhỏtừ trong ống tay áo ra: ''Thừa Diệp bối lặc muốn ta mang đến. Đây là thuốc đểkhôi phục nội lực.''

''Không cần.'' Hắn cười khổ, nhìn còng tay bị khóa.

''Ta không nghĩ rằng chàng lại bị...'' Nàng cúi đầu, khóe mắt ngấn nước.

''Bởi vì ta từng chạy trốn.''

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn gật đầu: ''Nơi này có nhiều dược liệu trân quý như vậy, ta là đại phu, muốntự mình khôi phục công lực không khó. Chỉ tiếc là ta có thể đánh thắng đám thủvệ này cũng không thể trốn khỏi nhà giam thành đồng vách sắt.''

Hắn nghĩ tới một lần không tìm được cách nào mở chốt cửa hầm, giằng co mấy canhgiờ, Thừa Vương gia liền dùng chiến thuật biển người khiến cho hắn mệt mỏi kiệtsức. Cuối cùng phải thúc thủ buông tay chịu trói. Tiếp theo lão Vương gia nổiđiên quất hắn, dùng bài ủi nung đỏ hành hạ hắn, lúc đó hắn tưởng mình chết chắcrồi...

Đột nhiên ''đùng đùng'' một tiếng vang thật lớn. Một trận động đất mạnh khiếntất cả mọi người đều nghiêng đảo.

''Bọn họ tới.'' Nàng ngửa đầu nhìn Tĩnh Vũ đang che chở nàng.

Hắn cười khổ: ''Hiển nhiên là dùng phương pháp trực tiếp.''

Cũng là phương pháp duy nhất. Bọn họ bị giam sâu dưới đất, mà chắc là vị trídưới sơn động từng có hầm ngầm bí mật, người không biết có thể bị chết ngoàicửa ngầm mấy dặm. Cho nên san phẳng tất cả thành bình địa là lựa chọn tốt nhất.

''Đùng đùng'' lại một lần nữa xảy ra động đất. Cát đá rơi đầy xuống, có tiếngho khan, có tiếng rống giận dữ. Thậm chí, mơ hồ bọn họ còn nghe được Thừa Vươnggia khàn giọng rống to: ''Chết tiệt! Giết chết những người ngoài đó cho ta, mauchóng hoàn thành đan dược cho ta có nghe không...''

Một trẫn hỗn loạn, cát đá không ngừng rơi xuống, tiếng hô, tiếng hét chói tai,kêu gào không ngừng.

''Cái kia đã hoàn thành?'' Nàng nhìn hắn kinh ngạc.

''Không, lại thất bại lần nữa, bởi vì ta biết một khi thành công, ngay cả mộtchút hy vọng gặp nàng ta cũng không có.''

Môi hắn run rẩy dựa vào trán nàng, phảng phất như thể hy vọng của hắn đã từngbị bóp nát trong hoảng sợ.

Hắn không buông nàng ra. Hắn khát vọng thấy nàng, được ôm nàng lần nữa, chínhđiều này đã khiến hắn có thể vượt qua mọi chuyện. Thừa Vương gia vì thân thể ốmđau, lại thấy hắn chậm chạp không có tiến triển nên điên cuồng tra tấn...

Ông trời thương xót, rốt cuộc hắn cũng được nhìn thấy nàng, mặc dù vừa gặp nhauđã vội vã chia ly.

Hắn ngẩng đầu nhìn cát bụi rơi xuống, lại nhìn nàng: ''Nàng mau đi.''

Nàng nói trong nước mắt: ''Không được, lần này chúng ta phải cùng đi.''

Hắn lắc đầu: ''Không thể nào'' Hắn giật giật sợi dây xích trong tay mình: ''Đâylà do Thừa Vương gia sai người chế tạo, đao kiếm bình thường không thể chặtđứt, cho nên...'' Hắn nhìn nàng: ''Nghe lời ta, đi mau.''

''Ta không đi, ta không đi...'' Nàng kích động lắc đầu, ôm hắn thật chặt: ''Mặccho lần này chàng nói gì ta cũng không rời khỏi chàng. Thừa Diệp bối lặc sẽ đếncứu chúng ta, ta muốn cùng chàng chờ đợi.''

Một tiếng nổ mạnh lại vang lên. Trong tiếng vang ầm trời, từng cục đá to nhỏrơi xuống.

''Cẩn thận!''

Hắn dùng thân thể bảo vệ nàng. Từng cục đá rơi xuống người hắn, hắn cắn răngchịu đựng đau đớn, nhưng đầu hắn chảy máu tươi, khóe miệng cũng rỉ ra máu.

Nước mắt nàng rơi như mưa: ''Không thể. Ta sống một ngày dài như một năm, thậtlâu ta mới có thể trở về bên cạnh chàng, chàng không thể rời xa ta như vậy, tara lệnh cho chàn: Ta không cho phép... Ta muốn chàng cùng ta chạy đi chàng cónghe hay không...''

''Đi mau!'' Hắn cắn răng: ''Đi mau!'' Hắn còn có thể chống cự được bao lâu hắncũng không dám chắc, nhưng hắn muốn nàng rời đi trong an toàn.

Nàng lau nước mắt, cố gắng thoát khỏi người hắn, không tự lượng sức mình cốgắng dời những hòn đá trên người hắn, nhưng căn bản là không thể nào. Một vàitảng đá lớn lại đè lên hắn, hắn chịu không được nữa rồi: ''Đi đi!!!!!'' Hắndùng hết sức rống lên.

Sau đó lại thêm một cơn động đất khiến cát đá bay mù trời. Hắn thấy bạn tốtThừa Diệp chạy nhanh đến, còn có rất nhiều quan binh đang trên đường đến đây.

Tiếp theo, hắn rơi vào bóng tối. Dường như hắn nghe được loáng thoáng tiếng gàokhóc của nàng...

******

Một tháng sau. Ở Nam Hy viện.

Vào mỗi sáng sớm, ở bên trong đều ngửi được mùi thuốc bắc nồng đậm hòa trongkhông khí.

Bên trong viện, quản gia, gã sai vặt, nha hoàn, mỗi người đều có chung một suynghĩ, đó là cố gắng hết sức không quấy rầy Long gia cùng phu nhân.

Chuyện chủ tử bọn họ phát sinh chuyện, bọn họ đều rõ ràng, cũng không cần phảitìm tòi nghiên cứu. Dù sao bọn họ cũng là người làm, nhưng bọn họ vẫn ngày ngàycầu mong cho thân thể của chủ tử nhanh chóng được bình phục. Bọn họ mong sớmđược nhìn thấy một đôi gắn bó, thân ái nở nụ cười. Hình ánh ấy từng là cảnh đẹpnhất, động lòng người nhất trong Nam Hy viện.

Nhưng mà chuyện khiến cho bọn họ để ý không thôi đó chính là: Sau khi thiếuchút nữa hại Long gia bỏ mạng, Đỗ Ngọc Mai mới hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn xuấtgia quy y. Nàng thừa nhận với phụ thân chuyện nàng có liên quan tới việc cáchcách bị mất tích rời đi. Mà sau khi được Long gia tha thứ, Đỗ Phong cũng rờikhỏi, mặc cho Long gia giữ cũng không ở lại vì hắn đã mất mặt quá rồi.

Bỏ qua những chuyện này không nói. Mấy ngày nay Nam Hy viện thật sự rất náonhiệt, Thừa Diệp bối lặc cùng Tình Tâm cách cách, bá chủ trên biển Cách Lôicùng Lan Hiên cách cách, Lôi Sa Hoàng cùng Phức Vy cách cách, từng đôi từng đôimột đến thăm Long gia. Còn có một cặp vương tôn quý tộc cũng đến thăm bệnh,trong đó có một nam tử mặc một bộ đồ sang trọng, duyên dáng, có người nói đâychính là hoàng thượng!

Sau khi khách quý đến thăm, ở nơi này truyền ra tin tức: Thừa Vương gia làmnhiều việc ác đã bị chết oan uổng. Hắn bắt nhiều lão thái y chế thuốc trườngsinh cho hắn... Tin đồn còn nói, thần y cứu bọn họ cũng chính là tài phú mộtphương, Long gia!

Nhưng đối với Nam Hy viện mà nói, thần y cũng được, Long gia cũng chẳng sao.Hắn vĩnh viễn là chủ tử của bọn họ!

Một gã sai vặt bưng trên tay chậu đồng đi vào trong phòng, cúi đầu nói với TĩnhDu: ''Phu nhân, nước ấm đã tới.''

''Đặt trên bàn là tốt rồi.'' Nàng nhẹ nhàng nói.

Gã sai vặt khẽ khòng khom người, đóng cửa lại.

Nàng đứng lên, đi đến bên bàn, cầm một chiếc khăn lông ngâm nước rồi vắt khô,đi đến mép giường, dịu dàng lau mặt của Tĩnh Vũ đang nằm trên giường.

''Để ta tự lau.''

Khẩu khí của Tĩnh Vũ có chút bất đắc dĩ, không có biện pháp. Hắn đã bị nàngbiến thành trẻ nhỏ mất rồi, hầu hạ cả một tháng, toàn thân nằm trơ trọi trêngiường mặc cho nàng lau, cố ý quên đi chỗ kia...

''Phải không? Vậy chàng đứng lên xem!''

Nàng cười cười nhìn Tĩnh Vũ, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn cười khổ. Nàng đứngdậy vắt khăn lông, rửa sạch tay, nhẹ nhàng xoa bóp...

Nam nhân này không chịu đứng đắn gì hết, lúc nàng đang xoa bóp lại cố ý rên rỉ,ngâm nga trong họng.

''Đừng như thế nữa.'' Nàng vừa bực mình vừa buồn cười.

''Ta là nam nhân bình thường, y phục bị lột không còn một mống, còn bị một mỹnhân sờ tới sờ lui, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ngâm nga mà thôi.''

''Chàng mà bị lột không còn một mống sao? Nơi này, nơi này nữa, cả người đềuquấn băng gạc đây này.''

Nàng chỉ vào tay trái bị gãy, cái mông sưng phồng cùng cái chân bị bó kín.

Từ khi hắn được Thừa Diệp cứu ra khỏi đống đá đó, nàng nghĩ rằng hắn đã chết,toàn thân đầy máu, thương tích đầy mình.

Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ rằng hầm bí mật của Thừa Vương gia lại đượcxây ở biên giới giữa Sơn Đông cùng Hà Nam, cách Trịnh Châu quá gần, cho nên bọnhọ mới có thể nhanh chóng trở về Nam Hy viện. Khi nàng lau thân thể cho hắn mớiphát hiện ngoài những vết thương do bị đá đè lên ở bên ngoài, thật ra trênngười hắn còn rất nhiều vết thương cũ, một vết roi xấu xí. Đáng sợ hơn chính làcó vết thương giống hình bàn ủi...

Nàng chỉ có thể vừa rơi lệ vừa lau mình cho hắn.

Cũng may hắn khôi phục ý thức rất nhanh. Nàng cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉngơi yên ổn chăm sóc hắn, hầu hạ hắn uống thuốc. Hơn nữa còn được hoàng thượngcùng các công chúa bạn của nàng đem thuốc bổ đến, kết hợp cùng với thuốc quýcủa chính hắn. Thương thế của hắn đã hồi phục tương đối mau, nhưng dù vậy cũngchưa thực sự tốt hẳn. Hắn dùng sức rất khó khăn, đã qua một tháng mà vẫn chưagượng dậy được.

Tĩnh Vũ nhìn cặp mắt đang theo dõi vết thương trên người hắn sắp ứa nước mắtliền nói.

''Tới đây.''

Nàng chớp chớp mắt, lắc đầu: ''Không nên.''

''Tới đây cho ta ôm.''

''Không được, chàng sẽ tập kích ta bất ngờ, sau đó lại...''

Hắn sẽ hôn nàng, sau đó lại muốn hơn thế. Nhưng ngay lúc kích tình liền đụngtrúng chỗ đau, khiến không thể tiếp tục, chỉ có thể rên rỉ.

''Long gia ta đảm bảo không đụng đến nàng, tuyệt đối không rên rỉ.''

Hắn đã nhịn nàng đến hôm nay, để cho nàng nhìn hắn rên rỉ đau khổ.

Nàng không nghi ngờ gì, leo lên giường, cố gắng không đụng phải vết thương củahắn. Mặt nàng tựa vào lồng ngực, hai tay ôm lấy hắn, còn hắn lấy tay phải vòngqua người nàng, sau đó bắt đầu không yên phận mò mẫm bộ ngực của nàng.

Nàng ngẩn đầu lên, dùng tay kéo tay hắn ra: ''Chàng đã bảo đảm rồi cơ mà?''

Tay trái của hắn lén lút ôm hông nàng, kéo thân thể của nàng lên phía trênkhiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng đối diện mặt hắn: ''Không sai, nhưngngười đảm bảo là Long gia, không phải thần y Tĩnh Vũ.''

''Này...'' Nàng đột nhiên chú ý đến một cánh tay khác đang sờ loạn trên ngườinàng, rõ ràng là nàng đang giữ tay phải của hắn.

''Đừng quên ta là thần y.''

Bóng đêm dần dần xuống, cảnh trong phòng xuân sắc khôn cùng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.