Bởi vì câu nói kia của Dương Tòng mà ánh mắt mọi người xung quanh đều hướng về phía Yến Hảo, nhưng cũng chỉ là phản xạ có điều kiện chứ không có suy nghĩ sâu xa gì. 
Tất cả mọi người đều tưởng Dương Tòng đang khua môi múa mép, lôi kéo, đùa giỡn Yến Hảo. 
Một thằng con trai tại sao lại phải viết tên thằng con trai khác lên bài thi, nếu như Yến Hảo là con gái bọn họ còn có thể ồn ào một phen. 
Thầy giáo dạy dỗ Dương Tòng một trận, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là học sinh đùa dai. 
Dương Tòng viết tờ giấy hỏi Yến Hảo tình huống gì xảy ra. 
Yến Hảo siết chặt cây bút lạnh lẽo cứng ngắc, đầu cậu cúi xuống thấp nhất có thể, tóc mái rũ rũ, che khuất tròng mắt, khiến người khác không nhìn ra tâm tình. 
Giang Mộ Hành cũng không quay đầu liếc nhìn cái nào, cũng không thấy hiếu kỳ, nói chung là không có bất kì phản ứng gì. 
Yến Hảo cau chặt mày, sắc mặt xám xịt. 
Dương Tòng nhìn bộ dáng không ngừng biến đổi của cậu không biết vì sao cảm thấy run sợ, hối hận tới mức muốn tát mình một cái, chỉ mình mày có miệng à! 
Tan học, Dương Tòng nhìn Yến Hảo nửa ngày, hắng giọng khẽ hỏi: "Anh em có chuyện gì vậy? Tao thấy mày viết tên Giang Mộ Hành, suýt chút nữa sợ tè ra quần luôn" 
Yến Hảo cười lạnh: "Còn không phải do mày cứ lải nhải bên tai tao?" 
"Tại tao, tại tao.." 
Dương Tòng rụt cổ, cợt nhả nói: "Bất quá tao nói thật, ba chữ Giang Mộ Hành kia mày tùy tiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-duong-chinh-chinh-noi-chuyen-yeu-duong/229571/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.