Nhà gỗ được cẩn thận tu sửa qua có vẻ ngoài lịch sự tao nhã, ở sâu trong rừng rậm yên tĩnh tắm gội ánh sáng mặt trời, vì nhà gỗ phủ thêm một lớp lụa mỏng nhu hòa cùng với những cây cối xung quanh tô điểu nhìn cực kì đẹp. Nhưng không khí trong nhà gỗ lại cực kì nghiêm trọng.
Ánh sáng tím dần tan đi, Tiểu Vũ nhìn vết thương sau lưng hàn dần khép lại mà đỏ mắt, nhưng lại mím môi không để nước mắt lăn xuống.
“Hàn, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?” Thẩm Tu tiếp nhận ly nước Đường Tam đưa qua nhấp một ngụm.
“Không phải chuyện lớn gì.” Hàn lắc đầu, động tác hắn ta mềm nhẹ hôn khóe mắt ươn ướt của Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, ta phải đi rồi, lần này tới để tạm biệt.”
“Đi?” Tiểu Vũ còn chưa kịp ngượng ngùng bởi hành đọng thân mật trước mặt mọi người đã bị hắn ta dọa sợ, vội hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi tìm một người.” Không thể không đi. Hàn nghĩ đến lúc trước người mình muốn tìm lâu như vậy thì lạnh mắt, nhìn trên mặt Tiểu Vũ không kìm được mất mát khiến tâm thắt một cái, chỉ là tình huống hiện giờ không chấp nhận cho hắn ta lưu lại, nếu không sợ là Tiểu Vũ sẽ gặp nguy hiểm.
“Xin lỗi, đã nói sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Không sao. Hàn, ngươi không muốn nói thì không cần nói nữa, ta tin ngươi.” Tiểu Vũ khịt mũi, đưa ra một nụ cười sáng rỡ của riêng Tiểu Vũ: “Ta chờ ngươi.”
Hàn ở trên trán Tiểu Vũ hôn một cái, thần sắc thầm tình mà thành kính, Tiểu Vũ hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543833/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.