Trong sân thi đấu, học viện Thương Huy dùng cái gọi là Thất Vị Nhất Thể Dung Hợp Kỹ, nhưng ai kêu khí vận của họ thật sự rất kém đã gặp phải Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam. Ảo Cảnh của Liên Thời Niên còn có thể phá thì sao Đường Tam lại lo về thứ này. Dùng Tử Cực Ma Đồng dễ dàng phá được ảo cảnh của Thương Huy, Đường Tam liên tiếp dùng sáu chân riêng biệt đánh lên lưng đồng đội đá bọn họ ra, đồng thời bản thân lại phun ra một ngụm máu tươi. Mặt Đường Tam trắng dã lung lay như sắp đổ đúng trên đài, bên khóe môi còn lưu lại một vết máu nhưng ánh mắt trái lại rất kiên định. Đối diện với bảy thân thể ngã trên mặt đất đang co rút cục độ, miệng sùi bọt mép, trong mắt trợn trắng. Xôn sao tiếng ồ lên. Trừ chính những người đương sự hầu như không ai biết rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì. Nhìn ánh sáng rực rỡ của bảy học viên Thương Huy học viện dùng Thất Vị Nhất Thể Dung Hợp Kỹ bao phủ cả đài, vốn còn tưởng đã xác định học viện Sử Lai Khắc thua rồi, không nghĩ tới… Trọng tài tuyên bố kết quả cuối cùng, đương nhiên là Sử Lai Khắc học viện thắng. Vài đội viên thâm niên đã từng dự thi cho học viện Thương Huy xem xét sau đó đưa ra một kết luận, Hồn Kỹ phản phệ. Tuy rằng luật Toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái rõ ràng quy định không được khiến đối thủ tàn phế, không được gϊếŧ hại đối thủ. Nhưng đây là do Hồn Kỹ phản phệ thì có thể trách ai bây giờ? Mấy người ở khu xem chiến vội vàng tiến lên đỡ lấy bảy người. “Tiểu Tam, ngươi thật là tàn nhẫn.” Đái Mộc Bạch cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy biểu tình của hắn ta lúc này. “Không phải mọi người tự mình làm đổ máu sao, Tam ca tàn nhẫn chỗ nào?” Thẩm Tu cũng đè giọng nói xuống. “Tiểu Tu, ngươi nhìn ra được hết?” Nhìn biểu tình như nằm mơ của Trữ Vinh Vinh và Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ kinh hô ra tiếng. Đái Mộc Bạch cũng hoảng sợ liếc mắt nhìn Thẩm Tu, lắc đầu, lại nhìn gương mặt vô biểu tình của Đường Tam: “Ta không nói hắn tàn nhẫn với bọn ta mà là với bảy người Thương Huy học viện kia. Bảy người đó sợ rằng sẽ phế.” “Nhổ cỏ tận gốc, đạo lý đơn giản như vật lão đại sẽ hiểu. Nếu đã định trước sẽ là địch nhân, việc gì phải nghĩ đến chuyện nhân từ nương tay?” Đôi mắt đào hoa của Thẩm Tu phá lệ sắc bén, ngữ khí nhàn nhạt, trong đó còn lộ ra sự ngoan tuyệt khiến người khác không khỏi rùng mình. Đường Tam vươn tay vỗ vỗ đầu Thẩm Tu, y chớp mắt lập tức khôi phục lại sự mềm ấm lúc trước: “Tiểu Tu nói không sai, ta ra tay tàn nhẫn cũng là để diệt trừ hậu hoạn sau này.” Từ trước đến giờ Đường Môn vừa là chính cũng vừa là tà, khi giáp mặt với đối thủ có khả năng nguy hiểm đến mạng sống của mình, việc thủ hạ lưu tình sẽ chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm. Hắn tin, Ngũ Độc giáo cũng như thế. So sánh với Đường Môn, Ngữ Độc giảo luyện cổ dùng cổ, đó giờ luôn bị đám nhân sĩ chính phải thân cao khinh thường. “Tam ca, ta tin ngươi. Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn với bản thân.” Lên tiếng chính là Mã Hồng Tuấn, hắn ta bên phải đỡ Kinh Linh, bên trái đỡ Hoàng Viễn. Ánh mắt Sử Lai Khắc Bát quái giao nhau, không có người lại lên tiếng hoài nghi. Bọn họ đều hiểu đạo lý này, hơn nữa, họ cũng là đồng đội là bằng hữu, cũng là người thân với nhau, sao lại còn ý kiến? Chỉ là thới quen luôn thấy Đường Tam ôn hoà Thẩm Tu nhuyễn manh bây giờ đột nhiên lại trở nên tàn nhẫn khiến mọi người có chút chưa kịp tiếp thu mà thôi. Đoàn người giả bộ bị trọng thương trở về học viện Sử Lai Khắc, tụ tập trong phòng hợp. Phất Lan Đức từ Đại Sư biết được đội viên của Thương Huy học viện đều trở thành thiểu năng, trừng mắt liếc nhìn Đường Tam một cái: “Cái tên gia hỏa này lại tìm phiền toái!” “Theo ta đoán không tới một canh giờ nữa uỷ ban hội đại tái sẽ phải tổ điều tra tới. Tiểu Tam ở lại tiếp nhận giải thích điều tra, những người còn lại an tĩnh tu dưỡng cho ta! Bố trí thêm mấy Trị Liệu hệ Hồn Sư nhìn cho giống vào!” Phất Lan Đức lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Tiểu Tam, chờ đến lúc bọn họ hỏi ngươi định trả lời thế nào?” “Ta không biết.” Đường Tam lắc đầu. “Còn trả lời như vậy!” Phất Lan Đức đập bàn: “Cho dù bọn họ hỏi cái gì ngươi cứ khẳng định mình không biết. Nói với mất tên điều tra đó, bởi vì lúc đó ngươi không nhìn rõ tình huống nên không ngừng phóng thích Hồn Kỹ của mình. Chờ đến khi thấy rõ xung quanh thì mọi chuyện đã kết thúc. Ngươi vốn không biết đã xảy ra chuyện gì.” “Như vậy cũng được?” Phất Lan Đức hừ lạnh: “Tại sao không được? Mấy gia hoả đến điều tra đó cùng lắm cũng đi vì tình thế mà thôi. Dù sao cũng không có ai nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì. Ngươi chỉ cần khẳng định ba chữ mình không biết, có ta ở bên cạnh bọn chúng sẽ không thể tra tấn bức cung. Dưới tình huống không có bất cứ chứng cứ gì, chúng ta cứ nói những học viên Thương Huy đó không khống chế được Hồn kỹ mới đam ra phản phệ biến thành thiểu năng. Bọn chúng còn có thể làm gì chúng ta? Mọi việc đều phải có bằng chứng.” “Thật vô lại.” Mã Hồng Tuấn yên lặng phỉ nhổ, Phất Lan Đức lập tức trừng mắt nhìn lại: “Béo, ngươi nói cái gì?” “Viện trưởng đại nhân! Ta chưa nói cái gì hết! Thật đó!” Mã Hồng Tuấn vội vàng cười lấy lòng, đôi mắt nhở càng như cái phùng. Người tổ điều tra rất nhanh đã tới. Đại diện cho Võ Hồn điện của Thiên Đấu thành Võ Hồn thánh điện điện chủ là Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư, mà đại biểu cho Thiên Đấu đế quốc chính là Trữ Phong Trí, ông ta do lão sư thái tử phái tới. Sau một phen hàn huyên khách sao, Tát Lạp Tư trực tiếp làm khó dễ. Đối diện với lão ta từng bước ép sát, Đại Sư thản nhiên nhìn tiểu kỹ thuật diễn xuất của Phất Lan Đức, Lúc Tát Lạp Tư chuẩn bị loại học viện Sử Lai Khắc, đột nhiên tay Đại Sư run lên, một vật từ trong tay ông bay thẳng đến chỗ lão ta. Đó là một lệnh bài màu đen. Tát Lạp Tư vững vàng tiếp được, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, thần sắc trên mặt rõ ràng thu liễm vài phần, khom người hành lễ với Đại Sư: “Gặp qua trưởng lão.” Đại Sư nhàn nhạt quát mắt nhìn lão một cái: “Đều ngồi xuống nói chuyện đã.” Trên lệnh bài màu đen có sáu cái đồ án, đúng là lệnh bai tối vao do Võ Hồn điện cung cấp, còn có một cái biệt xưng gọi là: Giáo Hoàng lệnh. Cho dù là người nào giữ được lệnh bài này đều là trưởng lão tôn uy của Võ Hòn điện, càng giống như Giáo Hoàng đích thân tới. Đưa ra Giáo Hoàng lệnh, còn có gì không thể thương lượng? Quyền thế áp người, Tát Lạp Tư còn có thể nói gì? Đoàn người xám xịt rời đi, đến Đường Tam cũng chưa hỏi qua. Hắn duỗi cái eo lười: “Tiểu Tu, chúng ta về tu luyện thôi.” Hai người nắm tay nhẹ nhàng đi về phía ký túc xá, Phất Lan Đức cũng chuồn mất, để lại một mình Đại Sư đối mặt nhìn lệnh bài sau đó đi tìm Liễu Nhị Long. “Ta nản quá đi~” Thẩm Tu chống cằm uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì để chúng minh học viên bên ta bị trọng thương, ngày hôm sau học viện tuyên vố từ bỏ hai trận thi đấu. Việc này có nghĩa trạng thái kim thân bất bại bị đánh vỡ. Tâm trạng hùng tráng đại mãn quán của Thẩm Tu cũng không có khả năng. Lúc này toàn bộ Sử Lai Khắc Bát Quái đều tập trung ở bên nhau, nghê được Thẩm Tu nói thì sôi nổi nở nụ cười, chọc đến y phải trợn mắt nhìn. “Tiểu Vũ.” Cửa bị gõ vang, thanh âm nam nhân có chút khàn. “… Hàn?” Tiểu Vũ giật mình, vội vàng chạy đi mở cửa. Ngoài cửa đúng là bộ mặt lạnh lùng của Hàn: “Sao ngươi lại tới đây.” “Ta…” Hàn nhấp môi, đôi mắt xanh đậm gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Vũ. “?” Tiểu Vũ không hiểu cái mô tê gì, nghĩ phải lôi Hàn ra ngoài: “Có chuyện gì? Chúng ta ra ngoài nói đi…” “Chờ đã!” Thẩm Tu đột nhiên lên tiếng, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Tiểu Vũ tỷ, hắn bị thương!” “Cái gì!” Tiểu Vũ mở to hai mắt nhìn. Quả nhiên, sắc mặt Hàn cực kì tái nhợt. ========================= Tác giả có lời muốn nói: Coi như Đường Môn và Ngũ Độc ở cùng thời không đi [Che mặt].
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]