“… Chính là như vậy.” Thẩm Tu nói đại khái, về vấn đề làm sao y biết được hành động của Đường Tam chỉ nói qua loa.
“Tiểu Tam vẫn ổn chứ?” Đại Sư trầm mặc trong chốc lát, có lẽ là đang tiêu hoá tin tức đáng sợ việc Đường Tam đơn độc gϊếŧ chết Thời Niên.
“Tam ca chỉ tốn quá nhiều sức, ngủ một giấc là ổn rồi.” Thẩm Tu lắc đầu: “Đúng rồi nghĩa phụ, Thời Niên chết có để lại một khối Hồn Cốt.”
“Hồn Cốt!” Đại Sư hít mạnh một hơi, cực kì kích động đến tay cũng có chút run rẩy: “Vậy mà còn có Hồn Cốt… Mau cho ta xem! Không, tiểu Tam còn chưa tỉnh…”
Thẩm Tu vén lại tóc, có chút bất đắc dĩ: “Nghĩa phụ người bình tĩnh một chút. Chờ Tam ca tỉnh lại ta lập tức dẫn hắn đến văn phòng ngài.”
“Được.” Đại Sư bình phục tâm tình, nghiêm túc dò hỏi: “Chuyện này ngươi trước tiên đừng nói với bất kì ai. Cho dù là sáu người còn lại của Sử Lai Khắc Bát Quái, bọn Phất Lan Đức cũng không cần. Tàn Mộng Thời Niên đã mất tích nhưng không có quan hệ gì với Đường Tam, cả Hồn Cốt cũng vậy.”
“Nghĩa phụ, ta hiểu mà.” Thẩm Tu gật đầu, y đã sớm hiểu câu Hoài Bích có tội.
Đường Tam tỉnh lại trong tiếng chim hót thanh thúy, vừa mở mắt ra đã thấy Thẩm Tu trong ngực ngủ an ổn, mày thanh tú nhíu lại. Hắn ôn nhu hôn lên mày y, Thẩm Tu trong giấc ngủ cảm nhận được hơi thở quen thuộc thì giãn ra, lẩm bẩm vài tiếng ở trong lòng Đường Tam. Vỗ vỗ bảo bối của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543827/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.