Tiểu Vũ dậm chân chạy đi, Hàn lập tức đuổi theo đi mất. Mã Hồng Tuấn nhìn bóng dáng hai người mà há to miệng: “Tiểu Vũ thẹn thùng? Trời ạ, nàng vậy mà thẹn thùng!”
“Tỉnh đi nè!” Áo Tư Tạp tát mạnh một cái vào ót Mã Hồng Tuấn, nhìn hai người Đường Tam và Thẩm Tu: “Tam ca, tiểu Tu, các ngươi…”
“Như ngươi thấy.” Thẩm Tu nâng hai tay mười ngón đan nhau, Đường Tam nới tiếp: “Bọn ta ở bên nhau.”
Áo Tư Tạp nhíu mày, Mã Hồng Tuấn vẻ mặt khϊếp sợ quay đầu: “Cái gì! Áo Tư Tạp ngươi nhéo ta nột cái. Đây nhất định là mơ… Đau! Ngươi vậy mà nhéo thật!”
“Chúc phúc hai người.” Áo Tư Tạp chậm rãi thở ra một hơi. Kỳ thật giấu bên dưới bộ dáng vô tư thường ngày Áo Tư Tạp là một người cực kì nhạy bén tinh tế. Rất nhiều chuyện hắn nhìn rõ hết, chỉ là không nói ra mà thôi. Có điều lại nói tiếp, quái vật Sử Lai Khắc có thể dùng ánh mắt người thường được sao?
Liếc đến Mã Hồng Tuấn vẫn há miệng ngu người, Thẩm Tu yên lặng dời đi. Ừ, vẫn đừng nhìn hắn thì hơn…
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời dâng lên ấm áo chiếu sáng, Đường Tam từ nóc nhà nhảy về phòng, hơi nhắm mắt. Mắt người tu luyện Tử Cục Ma Đồng có chút tím trầm tĩnh khôi phục lại màu đen nhánh. Hắn nhìn về cái chăn trên giường phồng lên một cục, ôn nhu tươi cười mà sủng nịch: “Tiểu Tu, rời giường ~”
Vốn hai người hai cái giường đơn bị Đường Tam đẩy về cùng nhau. Thẩm Tu giãy giụa rời khỏi cái ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543817/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.