“Aaa, ngày mai là được nghỉ rồi ~” Thẩm Tu trên giường lăn một cái, đôi mắt cười mị, Đường Tam ở một bên thu dọn đồ đạc nghe bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại nhìn Tiểu Vũ biểu tình có chút cô đơn đang ngồi ở một bên: “Tiểu Vũ, ngày mai được nghỉ, ngươi không về thăm người nhà sao?”
Tiểu Vũ mất mát lắc đầu, đột nhiên mắt sáng rực như nghỉ đến điều gì: “Chuyện này, tiểu Tam, tiểu Tu, nhà các ngươi có cách trường học xa không? Vương Thánh với Tiêu Trần Vũ đều đi khảo hạch Hồn Sư trung cấp rồi, không ai chơi với ta, ta có thể đến nhà của các ngươi không?”
Đường Tam hơi sửng sốt một chút bên nay Thẩm Tu đã đáp ứng: “Được đó được đó, nhìn Tiểu Vũ tỷ cô đơn như vậy, chúng ta rủ chút lòng thương cho ngươi cùng về nhà. Không cần cảm tạ ~”
“Hừ hừ hừ, Thẩm Tu ngươi dám trêu ta, bổn cô nương cô đơn chỗ nào…” Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, bộ dáng kiêu ngoa lại làm người ta không ghét.
Nghe Thẩm Tu cãi nhau với Tiểu Vũ, Đường Tam hơi cười cười, ánh mắt ấm áp.
Có các ngươi, thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, ba người liền rời khỏi trường học. Bên trái Đường Tam là Tiểu Vũ nhảy nhót tung tăng, bím tóc ve vẩy, một đôi mắt to thủy tinh chớp chớp tràn đầy hoạt bát. Bên phải là Thẩm Tu vẫn còn ngáp. Y đã đổi lại đồ Ngũ Độc, đầu tóc chỉnh tề dùng dây tím cột ở sau lưng. Khuôn mặt trắng nõn còn mang theo chút trẻ con, đôi mắt hoa đào trắng đen rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543768/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.