“Đứng lại. Tiểu bằng hữu, nơi này là Võ Hồn điện, không thể vào loạn.” Thẩm Tu lôi kéo Đường Tam một đường đi đến Võ Hồm điện lại bị bảo vệ ngăn ở cửa.
Võ Hồn Điện thành Nặc Đinh là một tòa kiến trúc cực lớn. Chỉ riêng chiều rộng của chính điện đã vượt hơn trăm mét, cao tới hai mươi mét, tộng cộng có ba tầng.
Toàn bộ kiến trúc có màu nâu, trên cổng chính Võ Hồn điện có một thanh trường kiếm, đại biểu cho Võ Hồn điện cấp thấp nhất thành Nặc Đinh
Hai bảo vệ gác cổng trái phải đều khoảng 20 tuổi, hồn lực trên người dao động không rõ ràng, có vẻ như đến cấp bậc Hồn Sư cũng không tới. Xem ra Nặc Đinh thành quả nhiên héo lánh, từ cấp bậc Võ Hồn điện là có thể nhìn thấy thành phố này ở Thiêm Đấu Đế Quốc không quan trọng.
“Thúc thúc, chào ngài. Chúng ta là sơ cấp Hồn Sư Nặc Đinh, lão sư kêu chúng ta tới đây kiểm tra cấp bậc Võ Hồn một chút.” Đường Tam chỉ giáo phục trên người mình nói với bảo vệ cửa.
Vừa thấy trên giáo phục đề khẩu hiệu Nặc Đinh của hai người, hai gã bảo vệ trong mắt toát ra hâm mộ, bao vệ lúc nãy lên tiếng: “Ra là vậy, các ngươi vào đi. Lên tầng trên tìm Mã Tu Nặc Đại Hồn Sư, ông ấy sẽ giúp.”
“Cảm ơn.” Đường Tam đáp một tiếng, cùng Thẩm Tu tiến vào Võ Hồn điện.
Khung đỉnh cao tới hai mét là một loại hào khí như thế nào, lúc Đường Tam vào tới đại sảnh Võ Hồn ngay lập tức bị loại rộng lớn này thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543767/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.