“Tiểu Tu, ngươi cũng đi theo.” Đường Tam nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, trên mặt lộ ra nụ cười, không quay đầu lại nói.
“Tam ca, ngươi nói đùa à. Đại Sư là cha ta đó!” Thẩm Tu đuổi theo Đường Tan. Vẫy vẫy quyền: “Ta đã cảnh báo bọn họ, dám nói cha ta như vậy, hừ!”
Đường Tam xoa đầu Thẩm Tu: “Tiểu Tu, ngươi lại phải cùng ta gặm lương khô rồi.”
“Không sao. Tam Ca, cũng không phải mới ngày đầu.” Thẩm Tu cười nói giỡn. Hồi nhỏ lúc không có tiền hắn suốt một tuần đều gặm loại bánh hoa lót bụng, lúc đó chỉ có lập tức chỉ có uống nước vô mới nuốt nổi. Đoạn thời gian đó đúng là khổ không tả xiết, xuýt chút nữa đã không trụ được. Hiện giờ lương khô có là gì so với những ngày khổ sở của hắn chứ.
Uống nước ăn cho qua lương khô, Đường Tam cùng Thẩm Tu thật nhanh quay lại nhà ăn. Lần này Đường Tam không có đi vào mà đứng ở cửa nhà ăn cùng Thẩm Tu thấp giọng trò chuyện. Không ít học viên hướng ăn mắt tò mò nhìn bọn họ, hai ngươi lại không chút nào để ý, thậm chí đến nhìn cũng không thèm.
Đợi tầm nữa canh giờ, Đại Sư cuối cùng cũng từ nhà ăn đi ra. Đi cùng ông còn có một trung niên tuối xấp xỉ.
Trung niên kia mặc một kiện trường bào, tướng mạo so với Đại Sư anh tuấn hơn vài phần, cằm hơi hướng về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
“Đi thôi, tiểu Tam, tiểu Tu.” Đại Sư hướng đến chỗ đứng của bọn họ cất tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543765/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.