Dưới sự chăm sóc của Lưu Phi, Thanh Loan một lòng chờ chết, thế nhưng dần dần đã chuyển biến tốt, cô ngoan ngoãn ăn cơm Lưu Phi đút, ngoan ngoãn cúi đầu để cho Lưu Phi giúp cô chải đầu. Đôi má gầy tóp khô héo của cô dần nở nang, như đóa hoa hồng đã héo rũ được che chở, nở rộ ra hương thơm ngọt ngào và kiều diễm.
Cô hoàn toàn ỷ lại Lưu Phi, chỉ cần một khắc không có nhìn thấy cô bé, đáy mắt liền tràn ngập sợ hãi bất an.
Ngày nọ, Thanh Loan tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man, không thấy Lưu Phi bên cạnh, cô sợ hãi nhìn quanh, ngón tay gắt gao túm lấy grap giường, ngay cả Tỳ Hưu đến thân thiết an ủi cũng không làm cho cô bình tĩnh lại được.
“Lưu Phi đang ngủ.” Mạnh Ân nhẹ xoa bóp tay cho Thanh Loan, “Thanh Loan đại nhân, mấy ngày nay cô bé gần như không chợp mắt, thần đã ôm cô bé đến phòng thần ngủ một chút.”
Thanh Loan nhìn Mạnh Ân, ánh mắt không tự nhiên lắm mà dời đi. Cô đột nhiên có chút sợ ánh mắt của vị Hoạn Long thị còn lại duy nhất này… con ngươi can tịnh cơ hồ có chút vô tình của hắn, như là có thể nhìn thấu hết thảy.
Thậm chí có thể nhìn thấu hành động ngu dại đáng xấu hổ kia của cô.
“…Thanh Loan đại nhân, xin đừng trốn tránh.” Những ngày này Mạnh Ân cũng không phải nhàn rỗi không làm gì. Hắn liên hệ với Đại sư phụ, dựa vào mạng lưới tình báo của “Đêm Hè” làm một ít điều tra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-co-gia/2117085/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.