Trình Xử Mặc im lặng hồi lâu mớ nói:
- Là vì người mình nên y mới phẫn nộ, nếu là ngoại tộc, giết bao nhiêu cũng do chiến tranh, y có lý do an ủi mình.
Lý Thừa Càn gật đầu:
- Đúng vậy, trẫm nhiều phen mời y vào triều, đều bị y từ chối, thà dạy học, chọi dế, uống rượu chứ không vào triều đường. So với y, Trường Tôn Xung và Độc Cô Mưu đều thua kém.
- Trên đời chỉ có một Vân Diệp, trước kia thái thượng hoàng từng nói, thế gian có một Vân Diệp là phúc, có trăm Vân Diệp là tai họa còn hơn binh tai. Chí hướng của y không ở trên triều, đó là bản tính, y thích sống đơn giản, bệ hạ cho y đi.
Lý Thừa Càn lại lần nữa thở dài, tiếp tục phê duyệt tấu chương, chỉ cần Vân Diệp không giết Chu Hưng, chút ngang ngược hắn không để ý...
Về tới nhà, Vân Diệp ngồi ở ngưỡng cửa không nói không rằng, Vượng Tài thoải mái nắm bên, phe phẩy đuôi đuổi ruồi cho mình và Vân Diệp.
Phó dịch trong nhà không dám ra ngoài, ai nấy đi sát vào tường, có ra ngoài làm việc cũng đi cửa sau chứ không dại đi cửa trước.
Lý Thừa Càn ngày càng máu giết chóc, đúng với câu nói trên lịch sử, ta là thiên tử, phải muốn gì được nấy, can gián, giết, giết năm trăm người xem có yên không?
Bản chất không phải nhờ giáo dục có thể hoàn toàn thay đổi, bốn chục năm làm thái tử làm tâm lý hắn vặn vẹo, giờ nắm đại quyền, cho rằng mình làm gì là đúng, thêm vào huyết thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828741/chuong-1492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.