- Tối này đừng về nữa, ở lại với ta.
Vân Diệp nhỏ giọng nói, hôm nay cả ngày cùng Trường Tôn thị leo Ưng Chủy Nhai, toàn thân không thoải mái, cần lão bà chăm sóc.
Tân Nguyệt ngó quanh, thấy đám nha hoàn ở cả gian ngoài, liền đỏ mặt gật đầu, Vân Diệp chẳng hiểu, phu thê bao năm rồi sao còn thẹn thùng như thế?
- Phu quân bao lâu rồi chưa thả lỏng như thế. Từ cái lúc tiếp nhận chức hàm binh bộ thượng thư, nhà ta liền chẳng được vui vẻ, người ngoài gặp thiếp cố gắng nói chuyện thận trọng, Hà phu nhân tới thiếu điều khấu đầu, trước kia không phải như thế, đều coi nhau là tỷ muội, bây giờ một điều Vân phu nhân hai điều Vân phu nhân, từ khi nào hai nhà xa lạ tới mức đó.
Vân Diệp cười khổ:
- Còn vì sao, quyền thế mà ra cả, trước kia nhà ta và Hà gia có thể nói là nương tựa trong lúc hoạn nạn, giờ thì khác rồi, một trăm Hà gia cũng không bằng Vân gia, cho nên họ cho rằng mình không còn quyền đối thoại bình đẳng, thận trọng là tất nhiên. Nàng càng khách khí, tẩu ấy càng sợ, giao tình hai nhà chỉ khi nào Vân gia suy bại mới có thể quay lại, đó là lòng người!
Tân Nguyệt có hơi thương cảm, hiện giờ chỉ cần có phu nhân tụ hội là nàng ngồi ở vị trí hàng đầu, ngồi cùng một đám lão phu nhân, lão nãi nãi tóc bạc phơ, rồi phải lên mặt trách mắng các phụ nhân khác, người ta đều thừa nhận, không còn ai khoe khoang trang sức hoặc phu quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828684/chuong-1435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.