- Tốt lắm, biết ngươi uy phong, chỉ cần ngươi muốn thì cứ làm đi, muốn làm quản gia bao lâu thì làm, không có ai tranh với ngươi. Cho ta một tô mì đến hậu trạch.
Vân Diệp cười mắng lão Tiền một câu rồi với vào Nguyệt Lượng môn, tai lão nãi nãi giờ đã rất nặng, nói cứ như hét lên mới nghe thấy. Có lẽ lão nhân gia biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cho nên mỗi ngày phải thấy tôn tử của mình mới yên tâm.
- Tôn nhi hôm nay ham chơi nên về hơi trễ, thỉnh nãi nãi trách phạt.
Vân Diệp ghé miệng nói lớn vào tai lão nãi nãi, xong bị lão nhân gia gõ cho một cái vào đầu, bảo ta có điếc đâu. Sau đó Vân Diệp đẩy lão nhân gia vào bắc phòng để nha hoàn hầu hạ lão nãi nãi rửa mặt để chuẩn bị ngủ.
Thấy búi tóc trên đầu Tân Nguyệt liền phiền lòng, tóc chia làm hai, ba búi, tóc đen đầy đầu xõa xuống trông chẳng khác nào quỷ nữ.
Tân Nguyệt ủy khuất bĩu môi:
- Biết chàng không thích nhìn búi tóc lão phụ nhân, nhưng thiếp quả thật già rồi, sang năm đã có người gọi là nãi nãi. Nếu vẫn còn búi tóc thiếu phụ như Na Nhật Mộ thì sẽ khiến người ta cười chết.
- Nói bậy, trên mặt còn chưa có lấy một nếp nhăn, chỗ nào mà giống lão phụ nhân? Theo ta thấy giờ nàng vẫn có thể sinh con, đừng đớ ra nữa, tối nay sinh luôn, sinh đôi luôn để cho bọn họ thèm muốn.
Nghe trượng phu nói quàng, Tân Nguyệt phì cười, ôm lấy vai Vân Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828659/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.