Thời gian cứ từ từ trôi, có khi thời gian có thể ủ ra tuyệt thế mỹ vị, cũng có lúc sẽ tạo ra dã tâm, nhưng dù là kế mưu tối tăm nhất, cũng sẽ trở nên sáng tỏ qua thời gian.
Vân Diệp rốt cuộc cũng có thời gian đến đào mấy vò mỹ tửu dưới gốc tùng trước cửa nhà Lý Cương tiên sinh. Đó không phải là rượu mạnh của Vân gia, mà chỉ đơn thuần là rượu gạo, nếu như để lâu thêm chút nữa sẽ thành trạng nguyên hồng, hoặc là nữ nhi hồng. Hôm nay, mấy vò rượu cũng ước chừng 10 năm rồi, rượu bên trong chắc cũng chuyển sang màu hổ phách.
Một người ngồi dạng chân ôm vò rượu, cẩn thận mở bùn phong phía trên, rồi sáp phong phía dưới, cuối cùng bỏ dây tơ hồng mục nát, mùi rượu đậm đà liền tán phát ra.
Rượu này không để cho ai chỉ để riêng mình uống, rượu này uống xong có thể đối thoại chán chê với Lý Cương, có thể nói chuyện với quỷ thần mà không cần phải nói, chỉ cần nghĩ trong lòng, quỷ thần tự nhiên sẽ có linh.
Cái muôi dài đã sớm được chuẩn bị, Vân Diệp cứ thưởng thức từng muôi từng muôi mỹ vị. Tuy nói rượu lâu năm nên pha với rượu mới, để có thể phát ra vị đạo thuần hậu nhất, nhưng Vân Diệp không muốn, y lo sau khi pha ra sẽ chẳng còn vị đạo vốn có.
Hai năm, thành Trường An ngoại trừ trở nên tráng lệ hơn thì cũng không có gì đáng nói. Nếu như có thể lên cao nhìn xuống, sẽ thấy nông dân không ngừng tiến vào thành thị. Trồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828658/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.