Địch Nhân Kiệt giật mình, nhìn kỹ khuôn mặt Uyên Cái Tô Văn, rống lên:
- Rút lui! Rút mau.
Ra sức kéo Trương Vĩnh Lộc chuẩn bị bắt Uyên Cái Tô Văn đi.
Thấy trưởng quan rút lui, quan binh xung quanh rút theo, chỉ nghe uỳnh một tiếng, cả mặt đất sáng bực, không biết từ lúc nào, sáu cột nước đã biến thành sáu con rồng lửa bổ nhào vào trạch viện của Cao Kiến Vũ, lửa vốn sắp tắt đột nhiên biến thành quả cầu lửa lớn rực sáng nửa bầu trời.
Trương Vĩnh Lộc tay chân mềm nhũn, vừa rồi nếu như không phải Địch Nhân Kiệt kéo đi thì bản thân đã bị lửa nuốt chửng rồi, nhìn Uyên Cái Tô Văn dựa vào cột bị lửa bao chùm, không thể làm được gì.
Đối diện phường Đãi Hiền là phường Gia Hội, một phụ nhân cùng đứng bé bảy tuổi đứng trên ban công lầu hai, khi lửa bùng lên, hai hàng nước mắt theo gò má nàng rơi xuống, khóe miệng thoáng vết máu, phụ nhân bịt miệng quỳ xuống nghẹn ngào, đứa bé muốn lau nước mắt cho mẹ, nhưng càng lau càng nhiều.
- Cuối cùng chàng không còn chịu khổ nữa, chàng đã hoàn thành lời hứa của mình, chàng lúc nào cũng giữ lời, thiếp chỉ hi vọng chàng ở đưới đất đừng đợi thiếp. Chàng là anh hùng, phải sống như anh hùng, trước kia chàng nói với Vân Diệp, tỉnh nắm đại quyền, say tựa gối mỹ nhân, đó mới là cách sống của anh hùng. Đợi thiếp xuống đó, chàng gối đầu lên đầu gối thếp, thiếp chải tóc cho chàng...
Địch Nhân Kiệt đau đầu vô cùng, lửa lớn thế này không thể tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828522/chuong-1273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.