Đêm nay đám võ sĩ vô cùng căng thẳng, không biết người Đường ở ngoài muốn làm gì, vì tránh chọc giận họ, bọn chúng đi tuần đêm không mang đao, lại chỉ có hai tên.
Uyên Cái Tô Văn nhẹ nhàng men theo đường n hỏ, hai bên đều là cây mẫu đơn rậm rạp cao lớn, đóa hoa lớn nở rộ giữa tháng năm lay động trong gió, không có hương hoa, nhưng diễm lệ vô cùng.
Hàn quang lóe lên, thi thể hai gia tướng ngã xuống đè gãy vô số cảnh hoa, Uyên Cái Tô Văn nhặt một bông mẫu đơn màu hồng, nhìn một lúc mới nhớ ra vì sao năm xưa Vinh Hoa lại cắn mũi mình.
Hoa nở đầy núi, người còn đẹp hơn hoa, sao mình không biết ngắt một bông đẹp nhất gài lên tóc nàng? Chẳng trách làm mỹ nhân giận dỗi. Nhìn ánh trăng, lúc này có vẻ muộn rồi.
Cẩn thận cho bông mẫu đơn vào lòng, nếu thuận lợi giết được Cao Kiến Vũ, mình sẽ sang phương bên đưa hoa cho nàng, nữ nhân là thế, đối xử tốt với nàng, nàng chẳng hiểu, nhất định cần mấy thứ này biểu đạt.
Trong sương phòng im lặng, phó nhân của Cao Kiến Vũ đều ngủ ở đây, Uyên Cái Tô Văn cười khùng khục, lúc này rồi mà bọn chúng còn ngủ như lợn, lặng lẽ rút đoản đao, nhanh chóng cứa cổ từng người...
- Lão thái y, nếu thận của một người hoàn toàn bị hủy hoại, ngài cho rằng người như thế còn có thể sống bao lâu.
Địch Nhân Kiệt ngồi trên giường thấp của thái y viện, thỉnh giáo lão thái y:
- Thận bị hủy, người chết là chuyện tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828521/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.