Chạy đúng một dặm, Vân Diệp mới dừng lại, kiểm tra nhân số, lại thiếu một lão đạo, nhìn lại chỗ cắm trại đã lúc nhúc tuyết long, lều bị đè bẹp, có mấy con thậm chí còn có ý đồ dập lửa.
- Sau này không có hiệu lệnh không được tự ý hành động.
Vân Diệp lạnh nhạt nói một câu rồi sai người đốt lửa lại, may mà lúc xuất phát nói với mỗi người bất kể thế nào cũng không được đánh mất ba lô, cho nên hiện vẫn có thể đi tiếp.
- Vân hầu, ngươi am hiểu Thiên Sơn như thế sao?
- Am hiểu? Ông có biết trước khi lên núi ta phải làm bao nhiêu việc không?
Vân Diệp hỏi ngược lại, thấy Viên Thủ Thành không nói gì, tiếp tục bực tức nói:
- Suốt mùa đông, các ngươi chỉ biết trốn trong phòng niệm kinh tu đạo, ta chẳng nhàn rỗi, Điền Nguyên Nghĩa giúp ta sao chép toàn bộ truyền thuyết về ngọn núi này, chất đầy một rương, mạc liêu của ta quy nạp ra thứ hữu dụng, chỉnh lý cho ta xem, ta xem suốt mùa đông, trong đó có truyền thuyết về tuyết liên, bò cạp đen và tuyết long.
- Trong những truyền thuyết đó không cái nào là không có người chết, đó là giáo huấn dùng sinh mạng đổi lấy, cho nên ta ghi nhớ kỹ từng cái một.
- Tuyết long là thứ khó chơi nhất, chỉ cần làm hại một con, toàn bộ số còn lại sẽ rời tổ, nuốt chửng kẻ mạo phạm mình. Mùa đông là mùa tuyết long động dục, sẽ chủ động đánh người, thời điểm này thì ban ngày tuyết long không ra, trốn trong tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828506/chuong-1257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.