- Vân hầu, nếu lần trước cho lão phu binh sĩ của mình thì nói không chừng lão phu đã thấy thần sơn rồi, không cần đi lần thứ hai.
Viên Thủ Thành xin kính râm Vân Diệp không cho, binh sĩ nhà mình còn không đủ dùng, ai quan tâm tới đám lão đạo.
- Binh sĩ của ta để tác chiến, không phải để dò đường, tìm thần tiên, đây là chuyện tư, sao có thể lấy tài phú quốc gia cho ông tùy ý phung phí.
Một lão đạo tựa hồ rất tức giận, lão tổ tông của mình bị Vân Diệp không coi ra gì, định phát tác, bị Viên Thủ Thành áp xuống.
Sông băng dài tới hơn trăm dặm, mặt băng làm ánh mặt trời chiếu thủng lỗ chỗ, một số ao nhỏ chứa đầy nước thành thấu kính lồi, Vân Diệp cho tay vào thử, phát hiện nước ấm, liền rửa mặt, bảo mọi người nghỉ ngơi.
- Vân hầu, chúng ta mới đi chưa tới hai canh giờ, nên đi nữa, tranh thủ trước khi trời tối đi hết sông băng.
Đạo sĩ kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội chế nhạo Vân Diệp.
Lười nói với bọn ngốc, Vân Diệp lấy trên lưng một tấm da gấu, trải ra, bảo lão binh chuẩn bị đồ ăn nóng, trong hoàn cảnh ác liệt này, hao sạch thể năng của mình là tự sát.
Trong cháo cho bơ và sữa, mùi vị cổ quái, nhưng nhanh chóng bổ xung nhiệt lượng, bơ còn đề phòng môi khô, khó ăn, nhưng là bảo bối không thể thiếu trên cao nguyên.
Vân Diệp không bài xích vị bơ, Lưu Tiến Bảo cũng không bài xích, khi ở trên thảo nguyên, hắn và Vân Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828505/chuong-1256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.