“Ta phải phát hiện ra chân tướng từ chi tiết nhỏ, ta phải nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, ta là giọt nước trong biển, là hạt cát trong sa mạc. Ta có ở khắp mọi nơi, nghe thấy tiếng của gió, tiếng bạo ngược của sa mạc, tiếng thì thầm của cỏ cây, tìm được sợi dây thừng ánh sáng trong địa ngục” --- Tặng cho Khúc Trác.
Khúc Trác lau khô nước mắt, khuôn mặt bị gió cát làm sần sùi mau chóng khôi phục bình tĩnh.
Kiển Nương đắp lại chăn cho con, cầm một ngọn đèn nhỏ, theo Khúc Trác tới kho, trong kho treo hai con dê béo đã được lột da, đó là nguyên liệu nấu ăn ngày mai, đẩy một cái tủ nặng nề, Khúc Trác nhận lấy ngọn đèn trong tay Kiển Nương, đi vào động đằng sau.
Trong động rất khô ráo, sạch sẽ, ba cái rương gỗ xếp chỉnh tề, lấy chìa khó mở một cái rương, Khúc Trác kiểm tra tình trạng của những tờ giấy trong đó, toàn là ghi chép do chính tay hắn làm. Có những truyền thuyết thần bí nhất, có cao dao nghe được từ người chân dê, còn có một số phân tích về các sự việc. Địch Nhân Kiệt sở dĩ xác định người Lâu Lan sống ở gần đó là dựa vào miêu tả của Khúc Trác về người Lâu Lan.
" Đây là một dân tộc nhu nhược, bọn họ chỉ biết trốn như hạn thát, không có quyết tâm tử chiến, không có hào khí viễn chinh, bọn họ chỉ biết dùng tường cao bộc lấy mình, muốn dựa vào thời gian hóa giải nguy cơ."
Từ những lời ấy Địch Nhân Kiệt mới từng bước ép người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828465/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.