Giữa sa mạc bao la và thảo nguyên, từng bụi, từng mảng cỏ úa màu đứng vững vàng trong cát bụi, đầu ngọn có nụ hoa đỏ rực như đầu diêm, có nụ đã nở, nở ra một thứ hoa màu trắng, ngoan cường khoe sắc trong tiếng gió rít, dưới ánh tàn dương, nghe nói nó còn độc hơn sói, mang tới sự tử vong và khiếp hãi.
Nhưng người từ trong sa mạc đi ra nhìn thấy nó là thấy hi vọng, biết sau lưng nó là sinh mệnh và thắng lợi. Chỉ có nó mới sống được trong hoàn cảnh khốc liệt, đồng thời nở hoa như kỳ tích.
Vân Diệp không thích lang độc hoa, y thích kim lộ mai hơn, cùng là hoa sinh trưởng rìa sa mạc, kim lộ mai vàng rực làm người ta yêu thích hơn nhiều. Na Nhật Mộ cưỡi ngựa phóng trên mặt cỏ, thấy kim lộ mai đều cúi người xuống hái, cùng lúc đó chiến mã của nàng vẫn chạy, được tướng sĩ reo hò như sấm rền.
Vân Diệp không thích lang độc hoa, Vượng Tài cũng không, miệng có nó sưng vêu, nước bọt chảy ròng ròng, không ngừng lấy vó dẫm nát bét lang độc hoa mới thôi, vừa rồi nó vì tò mò mà ăn lang độc hoa, bị Vân Diệp vội vàng móc ra, còn lấy nước sạch rửa miệng cho nó, tiếp đó miệng nó sưng lên, đây là kết quả tốt nhất rồi, lang độc hoa cực độc.
Đi trong sa mạc nửa tháng, tướng sĩ mệt mỏi, Vân Diệp hạ lệnh nghỉ ngơi ba ngày, một số thương đội nghỉ ngơi ở đây thấy đại quân theo thói quen hiến lễ vật lên, nhưng ngay cả cửa đại doanh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828464/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.