Đá cột nhà, cậy lớp sơn, còn xách một thùng nước trong giếng lên nếm thử, đôi khi bảo đám đại hán nhổ gốc cây lên nghiên cứu.
- Cái cây này ít nhất đã có năm năm.
Lý Nhị nhìn cây thông trong tay thị vệ, xua tay bảo có thể ném đi, nhưng đã muộn rồi, có hai tên tướng mạo hung ác đi tới, lịch sự yêu cầu Lý Nhị bồi thường tiền năm mươi cây thông, hai người là võ hầu trong thành.
Đám thị vệ định nổi giận, Vân Diệp vội lấy ra một ngân tệ cho vào trong tay vươn ra của một đại hán, đại hán đó mới gật đầu:
- Xem là được rồi, sao phải nhổ cây lên, đất trong thành mỏng, trồng được một cái cây không dễ, toàn là đại lão gia quần áo sang trọng mà không hiểu chuyện bằng hán tử thôn quê.
Nói xong cướp lấy cái cây nhỏ trong tay thị vệ, lấy xẻng trồng lại rồi ngang nhiên đi qua mặt Lý Nhị, Vân Diệp toát mồ hôi thay hai vị này, họ không biết lúc lấy xẻng ra có ít nhất mười cái nỏ nhắm vào chỗ hiểm của mình.
- Bệ hạ, mấy thứ này không giả đâu, người đừng có cậy sơn trên biển hiệu của người ta nữa, thứ thể diện này làm sao người ta làm qua loa được, bệ hạ xem có nhiều người lườm chúng ta rồi. Bệ hạ muốn xem mức độ phồn hoa của Nhạc Châu cứ tới đường Vũ Hoa là biết, không cần kiểm tra ở đây.
- Ngươi không hiểu, từ chỗ nhỏ nhìn ra cái lớn, năm xưa triều đình tiêu hao năm mươi sáu vạn quan ở Nhạc Châu, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828291/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.