Vân Diệp gật đầu:
- Đúng thế thật, những người này đối với bệ hạ giống bách tính Vân gia trang với thần, là căn cơ tất nhiên không thể phá hỏng, chỉ là để bọn họ phát tài một chuyến thì dễ, còn muốn giàu có thì khó, có nhân tài đất nghèo cũng có kim phượng hoàng, không có nhân tài, dù nương nương cho họ núi vàng thì bọn họ vẫn chết đói.
Trường Tôn thị nhìn mặt hồ ngoài cửa sổ:
- Bản cung đương nhiên hiểu điều ấy, nhưng ngươi cũng thấy rồi, Cửu công là người có trí tuệ nhất trong tộc, trước mặt ngươi ngay tư cách giao phong cũng chẳng có, bị vài câu của ngươi làm cho luống cuống chân tay, toàn người ít va chạm, nên khó lắm.
Vân Diệp đột nhiên bật cười, Trường Tôn thị tức giận mắng:
- Có gì đáng cười, dọa được mấy người già ít kiến thức đắc ý lắm à? Mấy năm qua xem ra ngươi chưa học được kính lão.
- Nương nương, vi thần không cười họ, chỉ cười sư đồ chúng ta quá tự cho mình là đúng.
Trường Tôn thị nhìn y:
- Nói xem.
- Nương nương, câu chuyện này trước kia thần đã kể cho bệ hạ, có một nông phụ và trượng phu ngồi ở ruộng tưởng tượng nương nương và bệ hạ sống thế nào. Nông phụ nói nương nương nhất định mỗi ngày được ăn bánh hành, nông phu nói bệ hạ nhất định dùng cuốc vàng cuốc đất.
Nói tới đó Trường Tôn thị cười gập người, Hồng cô cũng cười tắt hơi, đám cung nữ đều cười nghiêng ngả.
Trường Tôn thị khó lắm mới nhịn được cười:
- Nếu ngươi cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828290/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.