Khi Phong Sư Tiến từ hôn mê tỉnh lại, rống lên ác tặc, muốn lao tới liều mạng, nhưng đột nhiên thấy thê tử, lão mẫu còn đám con vây quanh giường thì sững lại, chẳng lẽ xuống âm phủ rồi.
Lòng như dao cắt Phong Sư Tiến hai mắt đẫm lệ giang tay muốn ôm thê tử, bị thê tử xấu hổ đẩy ra, lão mẫu cười hà hà dẫn đám cháu ra ngoài.
- Phu quân, qua rồi, tất cả qua rồi, thái tử tới, thưởng rất lớn, nói với mẫu thân, chàng là thần tử hiếm có, tình nghĩa của chàng, thái tử đã hiểu.
Lưu thị hớn hở lấy hạt châu rất lớn ra cho Phong Sư Tiến xem, đúng là bảo vật hiếm có.
- Điện hạ nói là tình nghĩa chứ không phải là trung trinh?
Mất một lúc mới hiểu ra, hai mắt Phong Sư Tiến sáng lên:
- Đúng vậy, Vân hầu còn ở bên nói thiệt to, ngài ấy mang châu từ biển về bị điện hạ thưởng cho người không liên quan, hạt châu như thế ngài ấy cũng không có mấy viên, phu quân, chàng đắc tội với Vân hầu à?
Lưu thị đặt hạt châu xuống, lo lắng hỏi:
Nghĩ thông chuyện gì xảy ra, Phong Sư Tiến cười lớn:
- Không sai, ta chửi tổ tông mười tám đời của y.
Thấy thê tử không hiểu cũng không giải thích, tháo vải băng đầu, nói:
- Triệu hồi gia phó nhà ta về, đại yến ba ngày, không mời cữu cữu gia.
Khi Vân Diệp rời thành Đăng Châu, Lý Thừa Càn cứ nhìn y một cái là cười lớn một lần, Vân Diệp mặt đen xì, lần này mình vừa bị thiệt lại uổng công làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828239/chuong-990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.