Tiếng người trong bóng tối truyền tới, ngữa âm không hề biến hóa, như vẹt học nói vậy, Phong Sư Tiến nghe thấy hai chữ mưu phản, thở dài:
- Bản quan là quan ngũ phẩm, tới Đăng Châu do lệnh bên trên, từ khai xuân tới giờ, tả nhất vệ không một binh một tốt nào rời đi, lấy đâu ra tội mưu phản, đúng là muốn gán tội thiếu gì cớ, có phải mưu phản hay không do bệ hạ minh xét, đám người các ngươi muốn nghe lời trái lẽ từ miệng ta thì đúng là nằm mơ nói mộng.
- Bệ hạ viễn chinh, chính là lúc trí giả vùng lên, trời cho không lấy thì bản thân sẽ bị hại! Phong Sư Tiến, ngươi không lạ gì những lời này chứ, Bách kỵ ti ta tuy ngang ngược, nhưng không có chứng cứ chưa bao giờ bắt người, riêng câu này thôi tin rằng chém cả nhà ngươi cũng không oan uổng chứ?
Phong Sư Tiến mặt trắng bệch, không ngờ lời mình cùng Lý An Quảng, Triệu Tiết, Đỗ Hà khuyên gián thái tử cũng bị Bách kỵ ti biết, tức thì tuyệt vọng, người ta chứng cứ xác thực, mình không còn gì để nói.
Biết chuyện này chỉ vài người bọn họ, thái tử không nói, vậy chỉ có thể là ba người kia có phản đồ, là ai?
Im lặng thời gian dài làm Phong Sư Tiến áp thấy áp lực nặng nề, từ lúc hai người của Bách kỵ ti xuất hiện tới bây giờ chỉ mới một canh giờ, không có bất kỳ kỹ xảo tra khảo nào, chỉ ném thẳng chứng cứ ra, ép mình nhận tội.
Phong Sư Tiến chỉ thấy người nóng rực, mồ hôi ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828238/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.