Còn chưa đợi Vân Diệp đi gặp hoàng đế, Lão Trình đã chạy ra, thấy Vân Diệp là mắng xối xả, đại ý nói Cao Ly hiện là vùng bùn, rảnh rỗi thì ở Lĩnh Nam câu cá, chạy tới đây góp vui làm gì?
Vân Diệp cười hì hì, Lão Trình lại nổi nóng định mắng tiếp thì thấy Đoàn Hồng từ doanh trại đi ra, tuyên lệnh hoàng đế, bảo Vân Diệp vào lều soái cận kiến.
Vào quân trại là phải báo danh, Vân Diệp xả giọng báo danh với Trường Tôn Vô Kỵ chống kiếm đứng trên tường, trong mưa tuyết không nhìn rõ mặt ông ta, chỉ nghe thấy ông ta hô cho vào.
Trong quân doanh thầy ao bùn rồi, vố số bước chân dẫm trên bùn phát ra tiếng động không muốn nghe, thường xuyên có binh sĩ giày bị dính vào bùn chửi rủa thời tiết, Vân Diệp thấy tay mặt bọn họ đều bị tổn thương do lạnh ở mức độ khác nhau, không hiểu sao họ qua được mùa đông.
Cái lạnh ở thảo nguyên không so được với ở Liêu Đông mà Vân Diệp đã lạnh tới dở sống dở chết rồi, chuyện xấu hổ cho tay vào quân giữ ấm không chỉ làm một lần, nhưng ở Liêu Đông làm thế cũng vô dụng, mùa đông ở nơi này là địa ngục trần gian thực sự.
Đoàn Hồng ta cũng bị thương, võ công cao tới mấy cũng không luyện được tới tai, Vân Diệp lấy trong lòng ra mũ che tai của mình ném ra, Đoàn Hồng học xong cách dùng, không chút do dự buộc vào.
- Đừng buộc thế, tai ngươi sẽ rỉ nước vàng, dính vào mũ, lấy ra sẽ rách da, trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828221/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.