Vân Diệp nghe xong tình hình thì lắc đầu:
- Đánh nhau tới mức này rồi không lý nào lại tùy tiện rút lui, đấm một cái không chết, đấm cái nữa thì chết được sao? Đại Đường mệt nhọc viễn chinh, mỗi lần viễn chinh là hao tiền tốn của, lại không có được bổ xung ở Cao Ly, cứ thế này chẳng mấy chốc hao sạch gia sản tích trữ mấy năm qua. Cửu châu đã định, chỉ thiếu một góc, bệ hạ nói không sai, đây là mảnh đất cuối cùng của chúng ta bị người khác chà đạp, không lý nào không lấy lại, thành An Thị tuy kiên cố, nhưng không phải không phá được?
*** Một góc thiếu ở đây nói về Liêu Đông một phần cửu châu, tới thời Ngũ Hồ loạn quốc, người Hán rút lui về phương Nam, Liêu Đông bị Cao Câu Ly chiếm lấy.
- Có kế gì hay?
Trương Lượng xỉa răng hỏi, hiện ông ta là lợn chết rồi, đặt mình ngoài cuộc tất nhiên tiêu dao tự tại.
- Chưa biết, nghe nói Dương Vạn Xuân muốn ăn thịt ta, ta muốn đi xem xem, lão ta có ăn được ta hay không?
Trương Lượng vỗ tay cười lớn:
- Hay lắm, lão phu cũng muốn tới An Thị hỏi bệ hạ, lão phu báo thù cho cả nhà, sai ở chỗ nào? Tuy giết hơi nhiều người, nhưng đây là đánh trận, sinh tử như lá rụng phiêu linh, ai mà để ý, Trương Văn Can không phòng bị để bị tập kích sao đổ lên đầu lão phu, Vương Quân Ngạc trời sinh bộ mặt người chết, lên chiến trường phải chuẩn bị chiến tử, lão phu không cần tước vị, không cần đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828220/chuong-971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.