Trương Gián Chi ăn xong điểm tâm thì vào phòng ngủ, trên giường gỗ đơn sơ có một bộ áo dài màu xanh gấp chỉnh tề đặt đó, đây là bộ đồ hôm qua mẫu thân đã giặt giũ cẩn thận, các y phục khác có thể dùng chày đập, nhưng riêng bộ này thì lấy tay vò cẩn thận, bởi trong mắt bà, bộ y phục này cũng như nhi tử, đều là niềm kiêu ngạo của bà.
Thấy nhi tử mặc y bào, mẫu thân Trương Gián Chi ngồi xuống vuốt lại những nếp gấp cho phẳng. Hôm nay nhi tử tới hầu phủ làm khách, chúc tết tiên sinh, cần phải chỉnh tề một chút.
Nhìn nhi tử anh khí bừng bừng, lão phụ nhân thật không dám nghĩ mình cũng có ngày được nở mày nở mặt như này. Nhi tử ở trong thư viện theo các bậc đại nho học tập, rất nhiều nhà phú quý trong thành Trường An còn không được như vậy. Thế nhưng nhi tử của bà, một nhi tử của một ca kỹ lại có thể có được vinh hạnh lớn lao này. Một mặt vừa có thể an tâm dưỡng già, lại vừa có thể khiến cho đám phú thương nam thành vốn trước đây khinh thường nhi tử bà ngày trước phải ước ao đỏ mắt, nhất là nhà mà trước kia nhi tử bà làm ở đó, giờ gia chủ gặp nhi tử đều phải gọi một tiếng Trương thế huynh, nên nhớ xưng hô này trước đây chỉ để dành cho quan lại.
Tới làm khách Hầu gia là vinh quang, chỉ là lễ vật hơi ít ỏi một tí, chỉ là ma bố (vải gai) bà tự dệt lấy mà thôi. Có điều ma bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828119/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.