Vân Mộ cũng bê một cái hộp, thấy Lý Uyên nói chuyện với Tiểu Vũ không để ý tới mình, liền lấy hộp cọ vào người ông ta, Lý Uyên vui vẻ mở hộp của Vân Mộ, thấy bên trong lại có một cái hộp pha lê, không hiểu gì, chỉ thấy Vân Diệp nhận lấy hộp, lấy chìa khóa vặn mấy vòng, liền nghe trong hộp phát ra tiếng tiếng tinh tang.
- Thái thượng hoàng minh giám, tiểu tử gọi thứ này là hộp bát âm, cột sắt ở bên trong có những chỗ nhô lên, âm điệu bất đồng, chỉ cần vặn cót, sẽ tự động diễn tấu, tiếc là tiểu tử không tinh thông âm luật, thái thượng hoàng là đại gia trong nghề, khi nhàn hẹ tự điều chỉnh, xem xem có thể làm ra âm nhạc mỹ diệu không?
- Có chuyện này à?
Lý Uyên tức thì khơi lên hứng trí, mở nắp hộp, quả nhiên thấy có một cái lò xo xoay tròn gõ vào cột âm, mừng rỡ nghiên cứu ngay lập tức.
Vân Mộ thấy mình không có quà liều mếu miệng khóc, Lý Uyên vội mò trong lòng ra một tấm kim bài đeo lên cổ Vân Mộ, mới làm nó không khóc nữa.
Lễ vật của nam hài rất bình thường, Vân nãi nãi tự mình thêu một chiếc áo bách phúc, Vân Diệp đích thân vẽ một con rùa trường thọ, tuy đây là lễ vật chính thức, nhưng Lý Uyên thích hộp bát âm hơn, chẳng hứng thú với quà chính, thuận tay thưởng cho Vân Bảo Bảo và Địch Nhân Kiệt mỗi người một cái ngọc bội cho có.
Tặng lễ vật một vòng hoàng cung, tới chập tối được Lý Thái, Lý Ảm tiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828118/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.