Hàn Thành và Tiền Thăng cưỡi ngựa tuần tra trong thành, từ xa có ba cột khói bốc lên, chứng tỏ thủy tặc đã lên bờ đang nhanh chóng tiếp cận thành trì.
Trong thành trống không chỉ có các tướng sĩ đang chuẩn bị tác chiến, Lại Truyền Phong quát thảo đám phủ binh trẻ trong cần hoảng sợ, chỉ cần làm theo mình là được.
Hơn ba vạn quân tạo thành chấn động tâm lý lớn cỡ nào hắn biết rất rõ, phủ binh sắp nghênh đón trận chiến đầu tiên trong đời.
Vân Diệp căm ghét nhìn chiến trường, lúc mới tới Đại Đường nhìn thấy thiên quân vạn mã chém giết, huyết dịch sục sôi, biết rõ thân thủ của mình rất kém vẫn bị hoàn cảnh kích động cầm đao đánh tới, nếu chẳng phải thân binh giữ chặt lấy thì đã thành nắm xương khô rồi.
Hiện giờ y nhìn thấy chiến trường là buồn nôn, chân rụng tay đứt bay đầy trời chẳng có gì hay mà nhìn, kẻ nào cả nấy mắt đỏ ngầu như dã thú, cảnh tượng đó đã chẳng thể khơi lên hứng thú gì với y nữa.
Cánh tay bay rồi, thế gian lại thêm một tên cụt, chân mất rồi, vậy là thêm một tên què, đầu rụng rồi, đất được một nắm mộ, nhưng mà không khí trang nghiêm, cho nên y quỳ trên bồ đoàn, cùng Vô Thiệt uống trà, Lão Tiền quỳ bên cạnh hầu hạ, bất tri bất giác trời đã tối. Mùa thu Nhạc Châu trời tối sớm, Vân Diệp không sai người đốt nến, chỉ sai người buông màn, chắn muỗi xâm nhập, thân binh không ngừng bẩm báo chiến sự phía trước, cho nên Vân Diệp biết rất rõ tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828086/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.