Cách đó hơn nghìn dặm, Vân Diệp cũng đang đau đầu vì chuyện này, Lưu Phương truyền tin tới chứng minh, trên đời này đúng là có một đám đần độn cuồng ngạo coi bản thân là thần, thật không may, y cũng bị tính vào đó, Vân Diệp tự biết mình có phải thần tiên hay không, còn đám ngươi kia có phải là thần tiên hay không, y cũng biết rất rõ, có thần tiên nào bị giây thừng cắt đứt ngón tay, rồi bị thuốc mê gây ảo giác ăn mất ngón tay của mình?
Thần quái của Trung Quốc cứ mỗi triều đại lại có bổ xung mới, cuối cùng thành một hệ thống thần tiên khổng lồ, trước kia Vân Diệp cho rằng đó là tín ngưỡng mộc mạc nhất mà người dân sinh ra từ cuộc sống thường ngày, giờ xem ra không hoàn toàn là thế, kẻ nào tự đại tới mức coi mình là thần tiên?
Lắc đầu xua đi tâm tư hỗn loạn, tiếp tục cùng Lý Thừa Càn thị sát công trường, tòa thành này có thể xưng là kết tinh của tất cả thành tựu mấy năm qua.
Học sinh chuyên nghành xây dựng của thư viện Ngọc Sơn là do Công Thâu gia dạy ra, chạy nhảy khắp nơi trên công trường như châu chấu, bọn họ lắm lên mười mấy cần cẩu chạy trên đường ray, tuy mỗi cái cần mấy chục con ngựa kéo, nhưng hiệu suất công việc chưa từng có, tảng đá lớn vận chuyện thoáng cái đã xong, những cánh tay cần cầu xuất hiện khắp công trường, tôn chỉ là bớt dùng gỗ, tăng cường dùng gạch đá.
Vì sao tháp Đại Nhạn nghìn năm sau vẫn hoàn chỉnh? Vì nó làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828060/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.