Tên kia môi xám ngoét, run run một lúc mới nói ra được: - Ta là người Trường An, được người ta thuê, một hôm ta đi dạo phố, có một người áo lam hỏi ta có muốn kiếm ít tiền không, ta đáp có, hắn liền bảo ta canh cửa thư viện, chỉ cần nhìn thấy ngươi ra là đi theo, ta tưởng hắn định bắt cóc ngươi đòi tiền chuộc nên mới đồng ý, ai ngờ thành ra thế này, cứu ta, ta không muốn chết.
Địch Nhân Kiệt đứng dậy, lão binh vươn tay vặn cổ tên tiểu phiến, chỉ nghe rắc một cái, hơi thở gấp gáp của hắn ngừng lại.
- Lão binh gia gia, xem chừng cái tên trúng bẫy kẹp kia mới là chính chủ, thời gian qua trong nhà không yên bình, kẻ thù rất mạnh, chỗ gia gia trông chừng là đường lui cuối cùng của nhà ta đấy.
Lão binh cười khùng khục: - Ba mươi cao thủ cơ quan, tốn một năm bố trí, thêm vào người Công Thâu gia giúp, mảnh rừng này là tử địa, chỉ có hầu gia, phu nhân và thiếu gia biết toàn bộ cơ quan, thêm cả vào lão phu nữa, buồn chán hơn một năm, cuối cùng có kẻ tới nạp mạng, lão phu cũng nóng lòng lắm rồi.
Quay về chỗ tên áo lam, hắn đang toàn lực muốn tách cái kẹp ra, nhưng bất kể hắn dùng sức thế nào cũng không ăn thua.
- Tiểu tử, không có sức lực năm trăm cân thì đừng mơ tách được nó ra, có điều lão phu rất tò mò, sao chân ngươi chưa đứt? Vừa rồi lão phu thật sơ xuất, dù là gấu lớn dẫm phải cũng gãy chân rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828059/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.