Tên thị vệ rất muốn khép miệng lại, nhưng toàn thân không còn cảm giác gì nữa, thuốc tê do Tôn Tư Mạc chế ra rất đảm bảo về chất lượng, ông ta nói bốn canh giờ tự giải là sẽ không phải ba canh hoặc năm canh, Vân Diệp chưa bao giờ hoài nghi Lão Tôn.
Đợi thủ lĩnh thị vệ tới nơi, lửa đã lan tới bờ Khúc Giang, một lúc sau thì tắt. Vân Diệp nói với thủ lĩnh thị vệ:
- Kẻ này ngàn vạn lần không thể chết, ngươi cũng đừng nghĩ giết người bịt miệng để đùn đẩy trách nhiệm, kẻ này chết, ta đảm bảo già trẻ lớn bé trong nhà ngươi sẽ bị chặt đầu, nói không chừng là cửu tộc, nếu như hôm nay ngươi giữ được mạng kẻ này, ta hứa về sau không ai truy cứu trách nhiệm của ngươi, cùng lắm là đầy ra biên quân.
Thủ lĩnh thị vệ mồ hôi vã ra như tắm, đầu gối nhũn đi, quỳ sụp xuống đất, cầu khẩn Vân Diệp cứu mạng cả nhà mình, từ khi bị phái tới Khúc Giang là hắn biết sự cổ quái trong này, cũng biết bên trong có bí mật kinh động, hai năm qua sống nơm nớp, hai vị tiền nhiệm cả nhà chết sạch một cách vô cớ, nay bộ hạ của mình lại là gian tế, mình bị tru di cửu tộc cũng không có gì lạ.
- Đứng dậy đi, đều là người trong quân ngũ, ta không muốn thấy sĩ tốt gặp nạn, sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ nói đỡ cho ngươi trước mặt bệ hạ, đi biên ải xa xa làm tham tướng vậy. Mẹ nó, bớt được người nào chết hay người đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828016/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.