Lấy đốc đao gỗ từng tấc một trên tường, không phát hiện ra cửa ngầm, Vân Diệp đột nhiên nhớ ra, Công Thâu Mộc mất tích một thời gian, không ai biết ông ta đi đâu, con ông ta Công Thâu Giáp còn tới thư viện đòi người, lão già đó mất tích nửa tháng mới về, nhưng bất kể ai hỏi cũng kín như bưng, chẳng lẽ lão già đó cũng bị đưa tới cái nhà ma này?
Mai kiếm cái thang kiểm tra kỹ cái nóc nhà cao tít kia, Vân Diệp có ý định rồi, liền bắt đầu quấn tơ quanh phòng, một cái chuông nhỏ treo bên gối, nuốt một viên thuốc màu trắng, sau đó rải ít bột nấm vào bên bồn lửa, chỉ cần lửa tắt, ấm ước không bốc hơi nữa, bột nấm sẽ bị hong khô, nếu có thứ gì đi qua làm nhiễu động không khí, gió sẽ cuốn nó lên, Vân Diệp bỏ rất ít, lại uống cả thuốc giải, nhưng không dám mạo hiểm, ma chưa bắt được đã làm mình điên cả ngày.
Nếu có ma thật, nuôi nó trong mê lâm cũng không tệ, theo suy nghĩ giờ của y, cứ thêm vào thế này thì chẳng ai vào được mê lâm nữa, kể cả y.
Đệm có mùi mốc, mai nhất định phải hơ lửa cho kỹ, ngủ thế này khác gì chịu tội, cố ép mình ngủ, đó là một bản lĩnh Vân Diệp học được ở rừng rậm Nam Chiếu, không thể làm mình kiệt sức, ngủ rất quan trọng, còn hai tháng nữa, ai biết sẽ gặp chuyện gì.
Khi Vân Diệp ngủ xảy ra rất nhiều chuyện, ví như có một con ma đầu to đi đi lại lại ở cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/828015/chuong-766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.