- Là nam nhân thì mau trả Vinh Hoa cho ta, chúng ta thống khoái quyết một trận sinh tử. Không đủ kiên nhân đóng kịch với Vân Diệp, Uyên Cái Tô Văn nghiêm mặt nói thẳng luôn.
- Không phải tiểu đệ không trả, mà Vinh Hoa đã cùng người khác thành thân, giờ bụng to rồi, nửa năm nữa sẽ sinh, có trả huynh cũng không nhận ấy chứ.
- Ngươi lăng nhục một nữ tử như thế, ta phải giết ngươi. Uyên Cái Tô Văn mặt xanh mét, mười ngón tay cong lại, muốn nhào tới bóp chết Vân Diệp, nhưng giữa hai người xuất hiện một hoạn quan, chẳng thấy có động tác gì mà Uyên Cái Tô Văn đã bị ném đi, quỳ trên mặt đất thở phì phì nhìn Vân Diệp.
- Trước cổng Chu Tước không được huyên náo, là sứ tiết mà không biết chút lễ nghi đó à? Đoàn Hồng sầm mặt mắng:
- Vân hầu, không biết lễ vật ngài tặng bệ hạ ở đâu, giao cho nô tài là được.
Lưu Tiến Bảo đánh xe ngựa cười hăng hắc, mở cửa xe ra, kéo xích sắt trong tay, một người thiếp giáp cao lớn xuất hiện, toàn thân bao phủ giáp đen, mặt đeo một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, tay trái biến thành một cái cung lớn, các khớp đầy mũi nhọn, tới ngay trán cũng có một cái sừng sắt lóe hàn quang, sau lưng đeo ống tên đặc chế, mũi tên màu đen, mỗi bước đi làm mặt đất như rung chuyển.
Tất cả hít sâu một hơi, nếu không phải tên này bị trói bằng xích, mọi người chỉ muốn tránh hắn thật xa, hắn là một con hung thú. Bạn đang xem tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827952/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.