Sự thực chứng minh Xứng Tâm là diễn viên giỏi, cũng là một tên tiện nhân, nghe Vân Diệp an bài nhiệm vụ chẳng những không bất an mà còn háo hức, cả đêm không ngủ suy tính các chi tiết mai diễn xuất, tên này sinh ra để kiếm ăn bằng nghề diễn viên.
- Đừng lộ ra mặt âm nhu của ngươi, mai phải diễn giống một gian phụ đầy dương khí, đừng để người ta nhìn ra sơ hở, nếu không cho ngươi đi nuôi lợn một tháng.
Xứng Tâm thích sạch quá Vân Diệp bội phần, nghe tới hai chữ nuôi lợn là ôm miệng chạy vào rừng trúc, tiếp đó là tiếng nôn mửa kinh khủng.
Về thư phòng, Vân Diệp bắt đầu viết tấu chương, y cần phải đem sự thực nói với Lý Nhị trước khi bị tất cả thảo phạt, còn lại phải dựa vào Lý Nhị phối hợp, chả lo ông ta không vui, gần đây hoàng đế buồn chán nhất định vui vẻ xem kịch hay.
Khi Vân Diệp đang viết tấu thì Uyên Cái Tô Văn nói chuyện với Cao Sơn Dương Tử ở Hồng Lư tự, hắn phải thừa nhận toàn thân ả phát ra mị lực vô hạn, mỗi nụ cười ánh mắt đều có phong vận làm người ta ngây ngất, mỗi khi ống tay áo phất lên, hương thương ngào ngạt, đó không phải mùi son phấn, mà là mùi da thịt, sự thay đổi của ả làm Uyên Cái Tô Văn kinh ngạc.
- Dương Tử điện hạ, bao ngày không gặp phong vận của điện hạ càng hơn xưa, thật đáng mừng.
Cao Sơn Dương Tử cười chua chát:
- Bất kể ta thay đổi thế nào, ở Đại Đường đã không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-chuyen/827951/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.